1. duyenphan121319

    duyenphan121319 Member

    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Thơ tình yêu: Mơ được yêu em

    Chợt một ngày anh nhận ra, em đấy!
    Làm tim anh xao xuyến đến bồi hồi
    Tự dặn lòng cơn say nắng mà thôi
    Sao trăn trở bao đêm mơ, hình bóng?

    Xa thì nhớ, buổi đầu mình gặp gỡ
    Nụ cười em nghiêng vạt nắng chiều hôm
    Bờ vai thon, xinh xắn, mắt hiền hòa
    Mà trông em sao lạnh lùng đến lạ?

    Đường em đi anh trải bằng thương nhớ
    Và ước mơ ngày ước mộng chung đôi
    Tim yêu đương anh chỉ có một thôi
    Đừng cho anh mãi ngóng chờ mòn mỏi

    Chiều hôm nay nắng lại về trên lối
    Anh một mình nhớ dáng nhỏ ngày qua
    Em như hoa với mật ngọt đậm đà
    Anh ước mình là con ong tìm mật…
  2. meoxinh0112

    meoxinh0112 Member

    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu - Cố chấp yêu một người

    [​IMG]

    Quấn tấm chăn mỏng, cuộn tròn trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ với ly cacao nóng, Sa lơ đãng nhìn ra ngoài, lắng nghe thanh âm của một buổi sáng se lạnh hiếm hoi ở Sài Gòn. Ly cacao dần cạn tới đáy. Chỉ còn vương một vệt nâu mờ trên miệng cốc và trên vành môi cô gái nhỏ.

    Sa với lấy cuốn sổ và cây bút chì, bắt đầu viết. Bình thường, mọi thứ được viết trên laptop. Cô chỉ cảm thấy hài lòng khi nhìn những dòng chữ ngay ngắn, tươm tất, sạch sẽ và đều tăm tắp ấy. Những bản thảo hoàn hảo, không tì vết là sự che đậy tuyệt vời cho những điều vụng dại và ngớ ngẩn. Nhưng hôm nay lại là một ngày hết sức ẩm ương.

    Và Sa cũng vậy. Cô đem tất cả u uất trong lòng nhào nặn thành những con chữ. Tiếng ngòi chì chạy càng lúc càng nhanh trên mặt giấy, như đang tham gia cuộc rượt đuổi với những cảm xúc đang chực trào. Sa cứ thế viết một hơi. Viết cho tới khi thấy lòng nhẹ tênh, trống rỗng, cô gục đầu xuống cánh tay bé nhỏ, trắng xanh, mớ tóc nâu nhạt xổ ra lòa xòa trên đôi vai gầy.

    Im lặng. Hoang hoải. Khoảnh khắc ấy, cô không còn là Tử Sa – cây bút sắc sảo, rực rỡ, kiêu hãnh lên nhận giải nhà văn triển vọng hôm nào, cô chỉ là một cô gái nhỏ, loay hoay với những tổn thương chất đầy trong lồng ngực.

    Giọng Minh vang lên bên cạnh.

    – Em suốt ngày viết lách mà chẳng viết tặng anh tác phẩm nào.

    Chỉ có sự im lặng đáp trả. Sa thậm chí không buồn ngẩng lên nhìn anh. Ngày trước, khi nhận tin truyện ngắn đầu tiên của mình được đăng trên một tờ tạp chí danh tiếng, cô đã vui mừng biết bao. Cô khoe với anh, rằng cô đã viết nó để tặng cho anh. Anh cười. Chúc mừng cô. Khen cô giỏi. Nhưng lại chẳng bao giờ đọc những gì cô viết. Từ đó, cô không còn nói với anh về những tác phẩm của cô thêm một lần nào nữa. Anh đâu biết, mỗi câu chuyện cô kể, những người đàn ông trong ấy, dù có mang tên họ gì, làm nghề gì, quốc tịch gì hay bao nhiêu tuổi đi nữa, họ vẫn luôn mang bóng dáng của anh, người mà cô yêu bằng thứ tình yêu cố chấp lạ lùng.

    Như những con sóng khi thì chồm lên ve vuốt, lúc lại trôi tận ra xa. Minh là một người không thể nắm bắt. Anh cứ đến, rồi đi. Để lại những khoảng trống thênh thang trong căn phòng nhỏ và những khoảng trống hun hút trong lòng cô. Thứ tình cảm anh dành cho cô chưa bao giờ trọn vẹn. Cũng giống như dòng đề tặng trên những cuốn sách đẹp đẽ anh mua cho cô chưa bao giờ được lấp đầy.

    Thời tiết giống như một cô tiểu thư nhà giàu không nhan sắc. Đã xấu lại còn đỏng đảnh. Mới lúc nãy, nắng còn ươm vàng nhuộm kín khoảnh ban công nhỏ với mấy chậu xương rồng của Sa mà bây giờ trời đã âm u như đang giận dỗi ai đó.

    cogai 2

    Gió thốc tới dữ dội và lạnh lẽo khiến Sa rùng mình. Cô nhớ, ngày trước mỗi khi trời sắp mưa như vậy, cô hay lôi hết những chiếc gối trong nhà ra, xếp thành 2 bức tường trên giường, căng mền lên trên thế là một cái lều ra đời. Cô hay lôi Minh vào đó. Hai đứa nằm hôn nhau. Những nụ hôn mê mải như chẳng muốn ngừng.

    Sa leo lên giường. Nằm chống cằm nhìn Minh đang ngủ ngon lành. Gương mặt Minh vẫn giống như ngày đầu Sa gặp anh. Nhưng trong lòng anh đã có những gì thay đổi?

    Đã từ bao lâu rồi anh không còn hôn cô rồi bảo nụ hôn của cô đã nói cho anh biết hôm nay cô vui hay buồn. Những nụ hôn chẳng còn tha thiết, vòng tay anh cũng thôi siết chặt cô trong mê mải.

    Tất cả trở nên hời hợt như chính tình cảm của anh dành cho cô. Sa biết cô yêu con người này điên lên được. Lẽ ra cô có thể đã rất hạnh phúc nếu chấp nhận dù không còn tha thiết như trước nhưng Minh vẫn còn ở bên cô.

    Thế là đủ. Nhưng một người sống hết mình như Sa đâu dễ thỏa hiệp với những thứ nửa vời. Nhất là nửa vời yêu thương. Cô cứ vui vẻ từng giây phút ở bên Minh. Nhưng khi hai đứa xa nhau, cô lại dằn vặt Minh và dằn vặt chính bản thân mình bằng những nghi kị về sự thay đổi, sự lạnh nhạt của Minh. Để rồi khi gặp Minh, cô lại quên hết tất cả và yêu Minh như chưa từng có sự nứt vỡ nào. Cái vòng luẩn quẩn trong tình cảm ấy Sa chưa tìm được và có lẽ cô cũng không muốn tìm được cách thoát khỏi.

    Ánh mắt cô ve vuốt từng đường nét trên gương mặt thân quen của Minh. Từ vầng trán cao, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng kiêu hãnh, đến đôi môi hơi hé đầy mê hoặc. Chừng như không nhịn nổi, cô rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của Minh. Anh thức giấc, kéo cô vào lòng. Sa rúc vào ngực anh.

    – Này, điện thoại của em hư rồi.

    – Lát anh mua cho em cái khác.

    – Bất cứ cái nào em thích chứ?

    – Bất cứ cái nào em thích.

    – Vậy mua cho em điện thoại nào có tin nhắn với cuộc gọi tới hàng ngày ấy. Được không?

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  3. banbuonbansi1

    banbuonbansi1 Member

    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu - Cố chấp yêu một người

    [​IMG]

    Quấn tấm chăn mỏng, cuộn tròn trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ với ly cacao nóng, Sa lơ đãng nhìn ra ngoài, lắng nghe thanh âm của một buổi sáng se lạnh hiếm hoi ở Sài Gòn. Ly cacao dần cạn tới đáy. Chỉ còn vương một vệt nâu mờ trên miệng cốc và trên vành môi cô gái nhỏ.

    Sa với lấy cuốn sổ và cây bút chì, bắt đầu viết. Bình thường, mọi thứ được viết trên laptop. Cô chỉ cảm thấy hài lòng khi nhìn những dòng chữ ngay ngắn, tươm tất, sạch sẽ và đều tăm tắp ấy. Những bản thảo hoàn hảo, không tì vết là sự che đậy tuyệt vời cho những điều vụng dại và ngớ ngẩn. Nhưng hôm nay lại là một ngày hết sức ẩm ương.

    Và Sa cũng vậy. Cô đem tất cả u uất trong lòng nhào nặn thành những con chữ. Tiếng ngòi chì chạy càng lúc càng nhanh trên mặt giấy, như đang tham gia cuộc rượt đuổi với những cảm xúc đang chực trào. Sa cứ thế viết một hơi. Viết cho tới khi thấy lòng nhẹ tênh, trống rỗng, cô gục đầu xuống cánh tay bé nhỏ, trắng xanh, mớ tóc nâu nhạt xổ ra lòa xòa trên đôi vai gầy.

    Im lặng. Hoang hoải. Khoảnh khắc ấy, cô không còn là Tử Sa – cây bút sắc sảo, rực rỡ, kiêu hãnh lên nhận giải nhà văn triển vọng hôm nào, cô chỉ là một cô gái nhỏ, loay hoay với những tổn thương chất đầy trong lồng ngực.

    Giọng Minh vang lên bên cạnh.

    – Em suốt ngày viết lách mà chẳng viết tặng anh tác phẩm nào.

    Chỉ có sự im lặng đáp trả. Sa thậm chí không buồn ngẩng lên nhìn anh. Ngày trước, khi nhận tin truyện ngắn đầu tiên của mình được đăng trên một tờ tạp chí danh tiếng, cô đã vui mừng biết bao. Cô khoe với anh, rằng cô đã viết nó để tặng cho anh. Anh cười. Chúc mừng cô. Khen cô giỏi. Nhưng lại chẳng bao giờ đọc những gì cô viết. Từ đó, cô không còn nói với anh về những tác phẩm của cô thêm một lần nào nữa. Anh đâu biết, mỗi câu chuyện cô kể, những người đàn ông trong ấy, dù có mang tên họ gì, làm nghề gì, quốc tịch gì hay bao nhiêu tuổi đi nữa, họ vẫn luôn mang bóng dáng của anh, người mà cô yêu bằng thứ tình yêu cố chấp lạ lùng.

    Như những con sóng khi thì chồm lên ve vuốt, lúc lại trôi tận ra xa. Minh là một người không thể nắm bắt. Anh cứ đến, rồi đi. Để lại những khoảng trống thênh thang trong căn phòng nhỏ và những khoảng trống hun hút trong lòng cô. Thứ tình cảm anh dành cho cô chưa bao giờ trọn vẹn. Cũng giống như dòng đề tặng trên những cuốn sách đẹp đẽ anh mua cho cô chưa bao giờ được lấp đầy.

    Thời tiết giống như một cô tiểu thư nhà giàu không nhan sắc. Đã xấu lại còn đỏng đảnh. Mới lúc nãy, nắng còn ươm vàng nhuộm kín khoảnh ban công nhỏ với mấy chậu xương rồng của Sa mà bây giờ trời đã âm u như đang giận dỗi ai đó.

    cogai 2

    Gió thốc tới dữ dội và lạnh lẽo khiến Sa rùng mình. Cô nhớ, ngày trước mỗi khi trời sắp mưa như vậy, cô hay lôi hết những chiếc gối trong nhà ra, xếp thành 2 bức tường trên giường, căng mền lên trên thế là một cái lều ra đời. Cô hay lôi Minh vào đó. Hai đứa nằm hôn nhau. Những nụ hôn mê mải như chẳng muốn ngừng.

    Sa leo lên giường. Nằm chống cằm nhìn Minh đang ngủ ngon lành. Gương mặt Minh vẫn giống như ngày đầu Sa gặp anh. Nhưng trong lòng anh đã có những gì thay đổi?

    Đã từ bao lâu rồi anh không còn hôn cô rồi bảo nụ hôn của cô đã nói cho anh biết hôm nay cô vui hay buồn. Những nụ hôn chẳng còn tha thiết, vòng tay anh cũng thôi siết chặt cô trong mê mải.

    Tất cả trở nên hời hợt như chính tình cảm của anh dành cho cô. Sa biết cô yêu con người này điên lên được. Lẽ ra cô có thể đã rất hạnh phúc nếu chấp nhận dù không còn tha thiết như trước nhưng Minh vẫn còn ở bên cô.

    Thế là đủ. Nhưng một người sống hết mình như Sa đâu dễ thỏa hiệp với những thứ nửa vời. Nhất là nửa vời yêu thương. Cô cứ vui vẻ từng giây phút ở bên Minh. Nhưng khi hai đứa xa nhau, cô lại dằn vặt Minh và dằn vặt chính bản thân mình bằng những nghi kị về sự thay đổi, sự lạnh nhạt của Minh. Để rồi khi gặp Minh, cô lại quên hết tất cả và yêu Minh như chưa từng có sự nứt vỡ nào. Cái vòng luẩn quẩn trong tình cảm ấy Sa chưa tìm được và có lẽ cô cũng không muốn tìm được cách thoát khỏi.

    Ánh mắt cô ve vuốt từng đường nét trên gương mặt thân quen của Minh. Từ vầng trán cao, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng kiêu hãnh, đến đôi môi hơi hé đầy mê hoặc. Chừng như không nhịn nổi, cô rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của Minh. Anh thức giấc, kéo cô vào lòng. Sa rúc vào ngực anh.

    – Này, điện thoại của em hư rồi.

    – Lát anh mua cho em cái khác.

    – Bất cứ cái nào em thích chứ?

    – Bất cứ cái nào em thích.

    – Vậy mua cho em điện thoại nào có tin nhắn với cuộc gọi tới hàng ngày ấy. Được không?

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  4. duyenphan121319

    duyenphan121319 Member

    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu - Cố chấp yêu một người

    [​IMG]

    Quấn tấm chăn mỏng, cuộn tròn trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ với ly cacao nóng, Sa lơ đãng nhìn ra ngoài, lắng nghe thanh âm của một buổi sáng se lạnh hiếm hoi ở Sài Gòn. Ly cacao dần cạn tới đáy. Chỉ còn vương một vệt nâu mờ trên miệng cốc và trên vành môi cô gái nhỏ.

    Sa với lấy cuốn sổ và cây bút chì, bắt đầu viết. Bình thường, mọi thứ được viết trên laptop. Cô chỉ cảm thấy hài lòng khi nhìn những dòng chữ ngay ngắn, tươm tất, sạch sẽ và đều tăm tắp ấy. Những bản thảo hoàn hảo, không tì vết là sự che đậy tuyệt vời cho những điều vụng dại và ngớ ngẩn. Nhưng hôm nay lại là một ngày hết sức ẩm ương.

    Và Sa cũng vậy. Cô đem tất cả u uất trong lòng nhào nặn thành những con chữ. Tiếng ngòi chì chạy càng lúc càng nhanh trên mặt giấy, như đang tham gia cuộc rượt đuổi với những cảm xúc đang chực trào. Sa cứ thế viết một hơi. Viết cho tới khi thấy lòng nhẹ tênh, trống rỗng, cô gục đầu xuống cánh tay bé nhỏ, trắng xanh, mớ tóc nâu nhạt xổ ra lòa xòa trên đôi vai gầy.

    Im lặng. Hoang hoải. Khoảnh khắc ấy, cô không còn là Tử Sa – cây bút sắc sảo, rực rỡ, kiêu hãnh lên nhận giải nhà văn triển vọng hôm nào, cô chỉ là một cô gái nhỏ, loay hoay với những tổn thương chất đầy trong lồng ngực.

    Giọng Minh vang lên bên cạnh.

    – Em suốt ngày viết lách mà chẳng viết tặng anh tác phẩm nào.

    Chỉ có sự im lặng đáp trả. Sa thậm chí không buồn ngẩng lên nhìn anh. Ngày trước, khi nhận tin truyện ngắn đầu tiên của mình được đăng trên một tờ tạp chí danh tiếng, cô đã vui mừng biết bao. Cô khoe với anh, rằng cô đã viết nó để tặng cho anh. Anh cười. Chúc mừng cô. Khen cô giỏi. Nhưng lại chẳng bao giờ đọc những gì cô viết. Từ đó, cô không còn nói với anh về những tác phẩm của cô thêm một lần nào nữa. Anh đâu biết, mỗi câu chuyện cô kể, những người đàn ông trong ấy, dù có mang tên họ gì, làm nghề gì, quốc tịch gì hay bao nhiêu tuổi đi nữa, họ vẫn luôn mang bóng dáng của anh, người mà cô yêu bằng thứ tình yêu cố chấp lạ lùng.

    Như những con sóng khi thì chồm lên ve vuốt, lúc lại trôi tận ra xa. Minh là một người không thể nắm bắt. Anh cứ đến, rồi đi. Để lại những khoảng trống thênh thang trong căn phòng nhỏ và những khoảng trống hun hút trong lòng cô. Thứ tình cảm anh dành cho cô chưa bao giờ trọn vẹn. Cũng giống như dòng đề tặng trên những cuốn sách đẹp đẽ anh mua cho cô chưa bao giờ được lấp đầy.

    Thời tiết giống như một cô tiểu thư nhà giàu không nhan sắc. Đã xấu lại còn đỏng đảnh. Mới lúc nãy, nắng còn ươm vàng nhuộm kín khoảnh ban công nhỏ với mấy chậu xương rồng của Sa mà bây giờ trời đã âm u như đang giận dỗi ai đó.

    cogai 2

    Gió thốc tới dữ dội và lạnh lẽo khiến Sa rùng mình. Cô nhớ, ngày trước mỗi khi trời sắp mưa như vậy, cô hay lôi hết những chiếc gối trong nhà ra, xếp thành 2 bức tường trên giường, căng mền lên trên thế là một cái lều ra đời. Cô hay lôi Minh vào đó. Hai đứa nằm hôn nhau. Những nụ hôn mê mải như chẳng muốn ngừng.

    Sa leo lên giường. Nằm chống cằm nhìn Minh đang ngủ ngon lành. Gương mặt Minh vẫn giống như ngày đầu Sa gặp anh. Nhưng trong lòng anh đã có những gì thay đổi?

    Đã từ bao lâu rồi anh không còn hôn cô rồi bảo nụ hôn của cô đã nói cho anh biết hôm nay cô vui hay buồn. Những nụ hôn chẳng còn tha thiết, vòng tay anh cũng thôi siết chặt cô trong mê mải.

    Tất cả trở nên hời hợt như chính tình cảm của anh dành cho cô. Sa biết cô yêu con người này điên lên được. Lẽ ra cô có thể đã rất hạnh phúc nếu chấp nhận dù không còn tha thiết như trước nhưng Minh vẫn còn ở bên cô.

    Thế là đủ. Nhưng một người sống hết mình như Sa đâu dễ thỏa hiệp với những thứ nửa vời. Nhất là nửa vời yêu thương. Cô cứ vui vẻ từng giây phút ở bên Minh. Nhưng khi hai đứa xa nhau, cô lại dằn vặt Minh và dằn vặt chính bản thân mình bằng những nghi kị về sự thay đổi, sự lạnh nhạt của Minh. Để rồi khi gặp Minh, cô lại quên hết tất cả và yêu Minh như chưa từng có sự nứt vỡ nào. Cái vòng luẩn quẩn trong tình cảm ấy Sa chưa tìm được và có lẽ cô cũng không muốn tìm được cách thoát khỏi.

    Ánh mắt cô ve vuốt từng đường nét trên gương mặt thân quen của Minh. Từ vầng trán cao, đôi lông mày rậm, sống mũi thẳng kiêu hãnh, đến đôi môi hơi hé đầy mê hoặc. Chừng như không nhịn nổi, cô rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của Minh. Anh thức giấc, kéo cô vào lòng. Sa rúc vào ngực anh.

    – Này, điện thoại của em hư rồi.

    – Lát anh mua cho em cái khác.

    – Bất cứ cái nào em thích chứ?

    – Bất cứ cái nào em thích.

    – Vậy mua cho em điện thoại nào có tin nhắn với cuộc gọi tới hàng ngày ấy. Được không?

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  5. cuongduc077

    cuongduc077 Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    Truyện tình yêu

    HỪNG ĐÔNG NHẤT ĐỊNH CÓ NẮNG



    1.

    Tôi, là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc làm, lông bông với mớ sở thích kì lạ. Tôi là một người kì quái, không thích gì cả, chỉ thích một mình với cô đơn.

    Nhiều mối tình chạy ngang qua đời, để lại một đống lộn xộn trong tim, không buồn dọn dẹp, nhiều lúc một cơn mưa rào ngang qua thành phố, mớ hỗn độn trong tim động đậy, thành những tiếng thở dài sâu cạn...

    hung-dong-nhat-dinh-co-nang

    Mối tình đầu mười tám tuổi, một cậu con trai nhỏ hơn hai, cái long lanh trong đáy mắt của cậu ấy khiến tôi chết chìm một cách tình nguyện. Tôi từng có một mối tình đầu đẹp như pha lê, ngồi sau lưng cậu ấy, cùng nhau dạo phố mỗi ngày tan trường, một nụ hồng cậu ấy giấu trong ngăn bàn của tôi, một cây kẹo mút mỗi giờ giải lao, tất cả những ngọt ngào của cậu vỡ tan thành đắng cay mà không kí ức ngọt ngào nào có thể cứu vãn nổi...

    Cũng là nụ hồng ấy, cũng là cây kẹo ấy, cũng là bờ vai ấy, cậu ấy đem san sẻ cho hai người. Nét thơ ngây trong con bé đột nhiên làm tôi cảm thấy bản thân mình tội lỗi ghê gớm khi biết rằng, cậu ta đến với con bé trước khi ném cho tôi vài lời đường mật cứ ngỡ là chân thành...

    - Em không thể nào một lúc thương yêu cả hai người.

    - Em chọn chị!- cậu ấy quả quyết.

    - Còn Lan thì sao? Có bao giờ em nghĩ cho con bé?

    - Tất cả đều không cần thiết. Em chọn chị!

    Chúng tôi ngồi ở một chiếc ghế đá chơ vơ giữa sân trường, vài cánh hoa phượng rứt khỏi cành, bay ngang khoảng sân chiều muộn rám vàng. Tôi đứng dậy, cột tóc thật cao, rời đi. Những bước chân đau thương giữa những cánh phượng nằm dưới đất, chông chênh, bơ vơ, mười tám đầu đời...

    Mối tình thứ hai cũng dần rơi vào khoảng không lạnh lẽo khi tôi rời khỏi chung cư của anh ấy, đến khi tôi chuẩn bị bước lên taxi, anh ta mới mặc xong quần áo chỉnh tề, để lại cô gái kia ở phòng, hối hả chạy theo, níu lấy cánh tay tôi. Tôi không còn lời nào để nói cùng anh nữa, vùng nhẹ cánh tay, Người bỗng chốc rời xa người, hoàng hôn bỗng chốc buông một màu vàng ám ảnh, tôi rất muốn khóc, gào thật to cho thỏa những đau đớn trong lòng. Nhưng không hiểu sao chỉ cười nhạt nhòa vài cái, rồi hững hờ bước đi, ánh nắng bắt đầu lùi về sau những tòa nhà cao tầng, khuất dưới sự xa hoa ấy, là một cô gái bé nhỏ sắp ngã khuỵa...

    Hai mươi hai, tuổi đời quá ít, nhưng nỗi đau đã chất thành đống, đến nỗi sợ phải nhìn lại những thứ sau lưng mình, vì ở đó chỉ đong đầy nước mắt và những tổn thương...

    Lửng lơ giữa Facebook, một dòng status của ai treo hững hờ:

    "Ngày mai, nhất định có nắng."

    Tôi đóng laptop, trời đã tối hẳn, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngắm nhìn con mèo đang vờn những cánh hoa bên cửa sổ, thỉnh thoảng, nó nhảy xuống chiếc ghế đơn gần đó, cuộn tròn người lười biếng ngáp dài...

    Bình yên giữa dòng người hối hả hôm nay, là lúc lòng của tôi không có chút vướng bận, tựa người vào ghế êm ái, qua cánh cửa sổ bằng kính nhập nhòe, ánh đèn thành phố choáng ngợp, dòng người qua lại hối hả vô cùng. Ranh giới giữa tôi và thành phố là cánh cửa kính, bên ngoài là sự nhộn nhịp vốn có của Sài Gòn, còn ở đây, chỉ có tôi ngồi co ro để mặc cô đơn ra sức bao trùm...

    ...Ấy vậy mà thật yên bình...

    - Này em, cho anh hỏi, anh có thể xem bức tranh em vẽ?

    Tôi ngơ ngác ngẩng lên, từ cái nhìn đầu tiên ấy, mà bản thân tôi đã tự đánh mất sự bình yên lặng lẽ, thú vui đắm chìm trong ảo giác cô đơn của bản thân.

    Anh- từng ôm giấc mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng vì là con trai duy nhất, gia đình phản đối quyết liệt và ép anh phải kinh doanh theo gia đình. Vậy là, hôm nay, thấy tôi mải mê vẽ con mèo lười trên ghế ấm áp buổi chiều tràn nắng, anh ngồi đó, phía cuối quán, đóng laptop cùng những doanh số điên đầu, bình thản ngắm nhìn tôi loay hoay với mớ bút chì đủ màu, bàn tay lem luốc những màu mực vương vãi, mỉm cười nhè nhẹ.

    Mà anh nào đâu biết, trái tim tôi cũng lem luốc đủ vết thương lớn nhỏ, cũng vì vậy, mà khi anh đưa bàn tay của mình để đỡ tôi dậy, tôi đã quay mặt đi, khập khễnh rời khỏi...

    Đã có một người đàn ông đậu xe dưới cổng nhà tôi đến tận gần sáng, chỉ vì một câu nói: " Đừng theo em nữa." Tôi thấy nhói lòng khi thấy khuôn mặt anh thẫn thờ, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại sợ cái vùng vẫy, ương bướng của tôi làm cả hai thêm mệt nhoài...

    Đáng lẽ ra, tôi không nên để quên bức tranh con mèo lười ấy lại quán, để anh phải đuổi theo tôi để đưa lại, đáng lẽ, tôi không nên cười với anh mỗi khi anh "vô tình" ghé quán quen của tôi. Khoảng cách bàn anh chọn mỗi lúc một gần nơi tôi thường ngồi, những câu chuyện lửng lơ về chuyện vẽ vời, rồi xa hơn, là cuộc sống của cả hai, rồi quá giới hạn là khi tôi chất ngất giữa những cơn mưa phùn mà Sài Gòn khiến tôi nói với anh về hai mối tình, nó đã để lại đủ vết thương lớn nhỏ trong tim mình.

    Và cũng đáng lẽ ra, anh đừng thương một người con gái như tôi...

    ...Điều đó làm tôi cảm thấy, anh giống như đang thương hại tôi hơn.

    - Con nhím xù lông.

    Con bạn thân vứt xuống bên cạnh tôi ngồi một đống lộn xộn từ trà sữa cho đến những món ăn vặt khoái khẩu. Tôi im lặng cầm li trà sữa lắc đều, mùi vị ngọt đắng của chocolate làm não tôi như kéo giãn ra.

    - Đồ con nhím xù lông, xù lông.

    - Thôi im đi.

    - Mày sợ điều gì? Tìm được một người đàn ông tốt, không phải chuyện dễ dàng.

    - Sợ phải bắt đầu.

    Nó cũng đột nhiên im bặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người dựa vào vai, chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài sân thượng, mây đen kéo kín bầu trời không thể nhìn thấy rõ ánh dương, một màu đen mù mịt đến tối lòng.

    Vì có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã biết được sẽ kết thúc. Cánh cửa ấy, đã đóng lại, những dấu chân đã đi qua chưa nguôi ngoai, dù có gõ cửa cũng không thể hồi đáp.

    2.

    Thứ bảy, một ngày thứ bảy không có anh sau khi tôi nói câu nói hững hờ ấy.

    Cũng không có tiếng nhạc rộn rã vang lên trong quán, chỉ còn lại đó là tôi và nhánh hoa cúc trắng đến nát lòng, bản nhạc ũ rũ được bật lên, hòa vào ánh vàng vọt từ một đèn chùm giữa quán. Tôi trút tiếng thở dài, ôm lấy cô đơn, nép người vào chiếc ghế sofa đơn điệu xám nhạt giữa quán, đôi mắt nhắm nghiền để mặc cho cô đơn quấn lấy tôi, đống lộn xộn trong tim lên tiếng, thổn thức dịu dàng tràn qua tim.

    - Mưa nữa rồi, hễ mỗi lần làm mẻ bánh mới lại mưa, vắng khách thì bán cho ai.

    Tiếng than thở của một cô nhân viên cau có bưng một khay bánh nóng hổi từ lò, càu nhàu với một anh pha chế đang loay hoay vẽ trên một ly capuchino. Tôi liếc mắt ra cửa, một màu trắng xóa ôm lấy thành phố. Tôi chuyển chỗ đến một bàn gần sát cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cả Sài Gòn chìm dần vào màn mưa lạnh lẽo, một ngụm trà nóng đến bỏng môi cũng không thể làm tôi cảm thấy ấm áp được...

    "Con có đồng hồ ở đó không?" –Một câu hỏi lạ lùng của mẹ hiện lên điện thoại.

    "Có mẹ. Có chuyện gì ạ?"

    "Xem giùm mẹ mấy giờ rồi để mẹ cất đồ ăn."

    "Con về liền." –Tôi giật mình nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối tự bao giờ.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi ném điện thoại vào một chiếc túi ni lông và lao ra trời mưa, mùi hơi đất và cái lạnh nhập qua bờ vai của tôi một cách nhanh chóng, thoáng rùng mình.

    - Để tôi làm điều này, cho em.

    Một cánh dù bật lên, những giọt mưa chán nản vì không thể đùa nghịch với tôi nữa, chảy thành hàng dài qua những cạnh của chiếc dù màu đen, ánh mắt anh nhìn tôi, vừa ão não, vừa ấm áp, tôi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trong bộ não để diễn tả nó, chỉ biết là, đau lòng đến suýt phát khóc.

    - Không phải vì em xua đuổi tôi, mà ngay cả việc này, tôi cũng không thể làm cho em?

    Chỉ có tiếng mưa rào rào qua dù lấp đi khoảng lặng giữa chúng tôi. Chân chúng tôi bước cùng nhau, tôi cúi đầu, nhìn vào đôi giày bóng loáng của anh đang bị mưa làm cho ướt sũng. Ngẩng vội đầu lên, cánh dù nghiêng hết về phần tôi, còn anh, nửa chiếc suit anh mặc đã ướt nhẹp, lúc ấy tôi mới hốt hoảng:

    - Anh ướt rồi!

    - Mặc kệ, áo này có thể thay ra hoặc ném đi, nhưng tình cảm với em, tôi phải làm sao đây?

    - Xin anh...đừng thương em nữa.

    - Nếu tôi có thể làm như thế, thì không phải phiền muộn như vậy.

    - Dậy!

    Tiếng con bạn hét qua điện thoại làm tôi choàng mình thức dậy qua một cơn mơ sâu, đầu nóng sốt thều thào không nói thành tiếng. Tôi nhắm mắt, câu nói của anh hôm qua tiếp tục bám lấy tâm trí tôi, rã rời cả người, tôi tắt ngúm điện thoại và xoay người lại với ánh nắng đang cố gắng vén rèm để bừng rọi.

    Cả nhà tôi từ lớn đến bé hôm nay cũng bỏ tôi mà du hí với một chuyến du lịch dài ngày. Chiều ảm đạm len qua cửa kính, rọi vào phòng khách một màu cam nhạt, tôi đứng sững giữa nhà, không gian xung quanh yên ắng quá, gần như chỉ có tiếng thở của bản thân và cái bóng là còn ở lại với tôi. Nó như đang nhìn tôi, làm theo tôi mọi cử động, tôi nhún nhảy trước bức tường, đùa giỡn với cái bóng của mình rồi bật cười lớn. Tiếng cười kéo dài rồi trở thành tiếng nấc khóc lúc nào không hay...

    ...Phải, tôi cô đơn quá! Cô đơn và đáng thương đến mức tự bản thân tìm vui nơi bản thân mình!

    - Uyên ơi, mở cửa đi! Tao mang đồ ăn qua nè! Uyên ơi! Có ở nhà không mà tối thui vậy?

    Tôi nhỏm người dậy, không buồn bật đèn, mở cửa cho "cục nợ của đời tôi" chạy ùa vào nhà, nó chạy loanh quanh, bật sáng từ trên lầu cho đến ngoài sân. Bừng lên rực rỡ ánh đèn điện khiến đôi mắt tôi bị lóa:

    - Bật đèn làm gì thế?

    - Mày tính sống lầm lũi "như con rùa nuôi ở xó cửa" à?

    - Tao có phải là Mị đâu!

    - Ừ, mày không phải, vì mày có tao, đưa tao xem. Lạy! Sốt cao thế! Thuốc men gì chưa?

    - Chưa.

    - Ăn cháo đi. Hôm nay mẹ tao nấu một nồi cháo nấm ngon tuyệt, biết mày thích nấm nên mẹ chừa mày một phần. Còn nóng đấy, tao đi mua thuốc cho mày, con điên, bao nhiêu tuổi rồi mà lo cho bản thân còn không được nữa!

    - Nhã ơi...

    - Gì mày?

    Tôi nhào người chạy đến ôm lấy "cục nợ" đã đi qua mười mấy năm với nhau, nói trong sự kìm nén nước mắt chuẩn bị chực chảy khỏi mắt:

    - Cảm ơn mày.

    Chúng tôi cứ đứng đó, giữa nhà tôi, tôi để mặc sự cứng rắn bản thân mà òa khóc lên trước mặt nó, bàn tay nó cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi hình như, nó cũng khóc.

    Chiếc cub của Nhã rời nhà, nó chạy ù đi, như vũ bão để mua thuốc cho tôi. Tôi nằm trên ghế sofa, người bắt đầu lạnh cóng, trán đầm đìa mồ hôi hột, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và chìm ngay vào giấc ngủ, hay đúng hơn là bắt đầu mê sảng. Trong cơn mê sảng, tôi đã thấy Thành- mối tình đầu của tôi lặng lẽ đưa một nụ hồng vào cánh tay tôi, rồi đột ngột cậu ta giật lại, những chiếc gai ghim vào tay tôi, máu bắt đầu tuôn xuống thành dòng. Nam lại đến, đặt vào tay tôi chiếc khăn tay, thấm lấy từng nỗi đau tôi rồi một ngày, anh ta nằm dài trên giường, âu yếm một cô gái khác trước mắt tôi, đôi mắt khinh khỉnh của cô gái ấy ném vào người tôi, để tôi phải thét lên thật to: " Cút hết đi!"

    - Bình tĩnh! Bình tĩnh! Uyên! Uyên!

    Nhã dùng hết sức bình sinh của nó tát vào má phải tôi một cái điếng người. Tôi choàng mở mắt nhưng không còn chút sức lực vào để ngồi dậy, má phải tê tê vì cái tát của nó khiến tôi nổi điên:

    - Sao mày đánh tao?

    - Mày bị mê sảng, tao phải làm vậy để thức mày dậy!

    - Nhưng mà, sao tao nằm đây?

    Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, không phải là nhà của tôi mà là bệnh viện, lúc này tôi mới cảm nhận được mùi thuốc tẩy trùng tràn vào mũi khiến suýt nữa, tôi bị ngợp thở bởi nó.

    - Mày sốt rất cao tối qua, nên phải nhập viện. Khi tao về thì mày đã tràn trề mồ hôi, gọi kiểu nào cũng không dậy được, mày biết tao hoảng lắm không? May mà còn có...

    Tôi chưa kịp hỏi nó còn có điều gì mà nó ngập ngừng, thì tiếng giày tây đanh gót nện xuống sàn nhà những bước chân thật dài và hối hả. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, anh là con người lúc nào cũng gọn gàng và bóng loáng theo kiểu dân kinh doanh, mà hôm nay, tóc anh không một cọng nào vào nếp, chiếc vest màu xám đã nhàu nát, khuôn mặt hốc sâu, trên tay cầm một túi cháo còn bốc khói nghi ngút.

    - Cảm ơn em, vì đã bình yên...

    Nắng bắt đầu len qua những hàng cây dày chiếu thẳng vào phòng, cánh hoa cúc đỏ ai để trên bậu cửa sổ đang rung rinh vươn mình đón nắng. Trong cái nắng đầu tiên đó, tôi thấy ánh lên trong mắt anh, một cái ánh huyền diệu như giọt sương tinh khôi trên cành lá, một tia sáng cũng đủ làm nó biến thành giọt pha lê lung linh...

    "Cảm ơn anh, vì đã thương em đến nhường này."

    3.

    Nhã lao vào nhà với túi thuốc tây trên tay, đang định đóng cổng thì cứ thấy một người đàn ông bên kia đường, khói tỏa ra trên môi anh ta khiến cô cảm thấy lo sợ. Anh ta cứ nhìm chằm chằm vào trong nhà, không kiêng nể theo kiểu đang theo dõi, anh ta công khai nhìn đăm đăm, thậm chí khi chạm mắt với Nhã, anh ta còn không buồn quay đi chỗ khác. Cô gọi với vào nhà để kêu Uyên mang chìa khóa để khóa cổng:

    - Uyên, mang cái chìa khóa ra đây để tao bấm cổng lại!

    Nhã gọi đến cả xóm đều phải nghe, chỉ riêng Uyên là không một lời hồi đáp. Cô chạy ào vào nhà rồi đột ngột hét toáng lên khi thấy cô bạn thân nằm trên ghế, mồ hôi đầm đìa nhưng mắt nhắm nghiền, luôn miệng lảm nhảm điều gì đó mơ hồ, nhưng gọi mãi chẳng thể mở mắt.

    Bản thân không đủ sức xốc Uyên lên và đưa đi bệnh viện, lúc đó hoảng loạn quá cũng quên việc gọi taxi, chỉ biết lao ra cổng hét lên cầu cứu:

    - Có ai không? Giúp con với! Bạn con bị sốt cao nên bất tỉnh rồi!

    Tiếng đấm vào cổng khiến Nhã giật mình, chùi mắt lem nhem vì đang khóc mới nhìn rõ ra người đàn ông cao ráo mặt vest xám đang ra sức đấm vào cổng và gọi lớn:

    - Mở cửa ra! Uyên làm sao? Mở ra giùm tôi đi!

    Cô răm rắp làm theo. Anh ấy chạy thẳng vào nhà, đặt tay lên trán Uyên rồi ngay lập tức, bế cô ấy lên, khuôn mặt trắng bệch của Uyên áp vào ngực của anh. Ba người họ như bay tức tốc lao tới bệnh viện.

    Anh ta ngồi suốt bên giường của Uyên, cả đêm, mắt không ngừng nhìn nước truyền dịch và máy nhịp tim, lâu lâu đưa tay chạm nhẹ vào trán của Uyên như kiểm tra, như âu yếm, cũng như xót xa hiện lên khuôn mặt...

    ...Thì ra, đây là Kiên, người đàn ông mà suốt thời gian qua, Uyên phải trốn mình không lời hồi đáp...

    Nhã mỉm cười, nhìn vết thương trên tay anh ấy khi đấm vào cổng bị chảy máu mà mừng thầm cho bạn mình. Anh ấy thậm chí còn không biết bản thân bị đau, quên đi tất cả và chỉ thầm cầu nguyện: " Xin Người hãy chở che cho cô ấy, con xin Người." Nhã nhún vai và đi ra ngoài mua chai nước ở máy bán hàng tự động, cô nghĩ thầm:

    "Hừng đông nhất định có nắng."

    Duy Nguyễn

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  6. nguynthi

    nguynthi Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    Truyện tình yêu

    HỪNG ĐÔNG NHẤT ĐỊNH CÓ NẮNG



    1.

    Tôi, là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc làm, lông bông với mớ sở thích kì lạ. Tôi là một người kì quái, không thích gì cả, chỉ thích một mình với cô đơn.

    Nhiều mối tình chạy ngang qua đời, để lại một đống lộn xộn trong tim, không buồn dọn dẹp, nhiều lúc một cơn mưa rào ngang qua thành phố, mớ hỗn độn trong tim động đậy, thành những tiếng thở dài sâu cạn...

    hung-dong-nhat-dinh-co-nang

    Mối tình đầu mười tám tuổi, một cậu con trai nhỏ hơn hai, cái long lanh trong đáy mắt của cậu ấy khiến tôi chết chìm một cách tình nguyện. Tôi từng có một mối tình đầu đẹp như pha lê, ngồi sau lưng cậu ấy, cùng nhau dạo phố mỗi ngày tan trường, một nụ hồng cậu ấy giấu trong ngăn bàn của tôi, một cây kẹo mút mỗi giờ giải lao, tất cả những ngọt ngào của cậu vỡ tan thành đắng cay mà không kí ức ngọt ngào nào có thể cứu vãn nổi...

    Cũng là nụ hồng ấy, cũng là cây kẹo ấy, cũng là bờ vai ấy, cậu ấy đem san sẻ cho hai người. Nét thơ ngây trong con bé đột nhiên làm tôi cảm thấy bản thân mình tội lỗi ghê gớm khi biết rằng, cậu ta đến với con bé trước khi ném cho tôi vài lời đường mật cứ ngỡ là chân thành...

    - Em không thể nào một lúc thương yêu cả hai người.

    - Em chọn chị!- cậu ấy quả quyết.

    - Còn Lan thì sao? Có bao giờ em nghĩ cho con bé?

    - Tất cả đều không cần thiết. Em chọn chị!

    Chúng tôi ngồi ở một chiếc ghế đá chơ vơ giữa sân trường, vài cánh hoa phượng rứt khỏi cành, bay ngang khoảng sân chiều muộn rám vàng. Tôi đứng dậy, cột tóc thật cao, rời đi. Những bước chân đau thương giữa những cánh phượng nằm dưới đất, chông chênh, bơ vơ, mười tám đầu đời...

    Mối tình thứ hai cũng dần rơi vào khoảng không lạnh lẽo khi tôi rời khỏi chung cư của anh ấy, đến khi tôi chuẩn bị bước lên taxi, anh ta mới mặc xong quần áo chỉnh tề, để lại cô gái kia ở phòng, hối hả chạy theo, níu lấy cánh tay tôi. Tôi không còn lời nào để nói cùng anh nữa, vùng nhẹ cánh tay, Người bỗng chốc rời xa người, hoàng hôn bỗng chốc buông một màu vàng ám ảnh, tôi rất muốn khóc, gào thật to cho thỏa những đau đớn trong lòng. Nhưng không hiểu sao chỉ cười nhạt nhòa vài cái, rồi hững hờ bước đi, ánh nắng bắt đầu lùi về sau những tòa nhà cao tầng, khuất dưới sự xa hoa ấy, là một cô gái bé nhỏ sắp ngã khuỵa...

    Hai mươi hai, tuổi đời quá ít, nhưng nỗi đau đã chất thành đống, đến nỗi sợ phải nhìn lại những thứ sau lưng mình, vì ở đó chỉ đong đầy nước mắt và những tổn thương...

    Lửng lơ giữa Facebook, một dòng status của ai treo hững hờ:

    "Ngày mai, nhất định có nắng."

    Tôi đóng laptop, trời đã tối hẳn, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngắm nhìn con mèo đang vờn những cánh hoa bên cửa sổ, thỉnh thoảng, nó nhảy xuống chiếc ghế đơn gần đó, cuộn tròn người lười biếng ngáp dài...

    Bình yên giữa dòng người hối hả hôm nay, là lúc lòng của tôi không có chút vướng bận, tựa người vào ghế êm ái, qua cánh cửa sổ bằng kính nhập nhòe, ánh đèn thành phố choáng ngợp, dòng người qua lại hối hả vô cùng. Ranh giới giữa tôi và thành phố là cánh cửa kính, bên ngoài là sự nhộn nhịp vốn có của Sài Gòn, còn ở đây, chỉ có tôi ngồi co ro để mặc cô đơn ra sức bao trùm...

    ...Ấy vậy mà thật yên bình...

    - Này em, cho anh hỏi, anh có thể xem bức tranh em vẽ?

    Tôi ngơ ngác ngẩng lên, từ cái nhìn đầu tiên ấy, mà bản thân tôi đã tự đánh mất sự bình yên lặng lẽ, thú vui đắm chìm trong ảo giác cô đơn của bản thân.

    Anh- từng ôm giấc mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng vì là con trai duy nhất, gia đình phản đối quyết liệt và ép anh phải kinh doanh theo gia đình. Vậy là, hôm nay, thấy tôi mải mê vẽ con mèo lười trên ghế ấm áp buổi chiều tràn nắng, anh ngồi đó, phía cuối quán, đóng laptop cùng những doanh số điên đầu, bình thản ngắm nhìn tôi loay hoay với mớ bút chì đủ màu, bàn tay lem luốc những màu mực vương vãi, mỉm cười nhè nhẹ.

    Mà anh nào đâu biết, trái tim tôi cũng lem luốc đủ vết thương lớn nhỏ, cũng vì vậy, mà khi anh đưa bàn tay của mình để đỡ tôi dậy, tôi đã quay mặt đi, khập khễnh rời khỏi...

    Đã có một người đàn ông đậu xe dưới cổng nhà tôi đến tận gần sáng, chỉ vì một câu nói: " Đừng theo em nữa." Tôi thấy nhói lòng khi thấy khuôn mặt anh thẫn thờ, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại sợ cái vùng vẫy, ương bướng của tôi làm cả hai thêm mệt nhoài...

    Đáng lẽ ra, tôi không nên để quên bức tranh con mèo lười ấy lại quán, để anh phải đuổi theo tôi để đưa lại, đáng lẽ, tôi không nên cười với anh mỗi khi anh "vô tình" ghé quán quen của tôi. Khoảng cách bàn anh chọn mỗi lúc một gần nơi tôi thường ngồi, những câu chuyện lửng lơ về chuyện vẽ vời, rồi xa hơn, là cuộc sống của cả hai, rồi quá giới hạn là khi tôi chất ngất giữa những cơn mưa phùn mà Sài Gòn khiến tôi nói với anh về hai mối tình, nó đã để lại đủ vết thương lớn nhỏ trong tim mình.

    Và cũng đáng lẽ ra, anh đừng thương một người con gái như tôi...

    ...Điều đó làm tôi cảm thấy, anh giống như đang thương hại tôi hơn.

    - Con nhím xù lông.

    Con bạn thân vứt xuống bên cạnh tôi ngồi một đống lộn xộn từ trà sữa cho đến những món ăn vặt khoái khẩu. Tôi im lặng cầm li trà sữa lắc đều, mùi vị ngọt đắng của chocolate làm não tôi như kéo giãn ra.

    - Đồ con nhím xù lông, xù lông.

    - Thôi im đi.

    - Mày sợ điều gì? Tìm được một người đàn ông tốt, không phải chuyện dễ dàng.

    - Sợ phải bắt đầu.

    Nó cũng đột nhiên im bặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người dựa vào vai, chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài sân thượng, mây đen kéo kín bầu trời không thể nhìn thấy rõ ánh dương, một màu đen mù mịt đến tối lòng.

    Vì có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã biết được sẽ kết thúc. Cánh cửa ấy, đã đóng lại, những dấu chân đã đi qua chưa nguôi ngoai, dù có gõ cửa cũng không thể hồi đáp.

    2.

    Thứ bảy, một ngày thứ bảy không có anh sau khi tôi nói câu nói hững hờ ấy.

    Cũng không có tiếng nhạc rộn rã vang lên trong quán, chỉ còn lại đó là tôi và nhánh hoa cúc trắng đến nát lòng, bản nhạc ũ rũ được bật lên, hòa vào ánh vàng vọt từ một đèn chùm giữa quán. Tôi trút tiếng thở dài, ôm lấy cô đơn, nép người vào chiếc ghế sofa đơn điệu xám nhạt giữa quán, đôi mắt nhắm nghiền để mặc cho cô đơn quấn lấy tôi, đống lộn xộn trong tim lên tiếng, thổn thức dịu dàng tràn qua tim.

    - Mưa nữa rồi, hễ mỗi lần làm mẻ bánh mới lại mưa, vắng khách thì bán cho ai.

    Tiếng than thở của một cô nhân viên cau có bưng một khay bánh nóng hổi từ lò, càu nhàu với một anh pha chế đang loay hoay vẽ trên một ly capuchino. Tôi liếc mắt ra cửa, một màu trắng xóa ôm lấy thành phố. Tôi chuyển chỗ đến một bàn gần sát cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cả Sài Gòn chìm dần vào màn mưa lạnh lẽo, một ngụm trà nóng đến bỏng môi cũng không thể làm tôi cảm thấy ấm áp được...

    "Con có đồng hồ ở đó không?" –Một câu hỏi lạ lùng của mẹ hiện lên điện thoại.

    "Có mẹ. Có chuyện gì ạ?"

    "Xem giùm mẹ mấy giờ rồi để mẹ cất đồ ăn."

    "Con về liền." –Tôi giật mình nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối tự bao giờ.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi ném điện thoại vào một chiếc túi ni lông và lao ra trời mưa, mùi hơi đất và cái lạnh nhập qua bờ vai của tôi một cách nhanh chóng, thoáng rùng mình.

    - Để tôi làm điều này, cho em.

    Một cánh dù bật lên, những giọt mưa chán nản vì không thể đùa nghịch với tôi nữa, chảy thành hàng dài qua những cạnh của chiếc dù màu đen, ánh mắt anh nhìn tôi, vừa ão não, vừa ấm áp, tôi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trong bộ não để diễn tả nó, chỉ biết là, đau lòng đến suýt phát khóc.

    - Không phải vì em xua đuổi tôi, mà ngay cả việc này, tôi cũng không thể làm cho em?

    Chỉ có tiếng mưa rào rào qua dù lấp đi khoảng lặng giữa chúng tôi. Chân chúng tôi bước cùng nhau, tôi cúi đầu, nhìn vào đôi giày bóng loáng của anh đang bị mưa làm cho ướt sũng. Ngẩng vội đầu lên, cánh dù nghiêng hết về phần tôi, còn anh, nửa chiếc suit anh mặc đã ướt nhẹp, lúc ấy tôi mới hốt hoảng:

    - Anh ướt rồi!

    - Mặc kệ, áo này có thể thay ra hoặc ném đi, nhưng tình cảm với em, tôi phải làm sao đây?

    - Xin anh...đừng thương em nữa.

    - Nếu tôi có thể làm như thế, thì không phải phiền muộn như vậy.

    - Dậy!

    Tiếng con bạn hét qua điện thoại làm tôi choàng mình thức dậy qua một cơn mơ sâu, đầu nóng sốt thều thào không nói thành tiếng. Tôi nhắm mắt, câu nói của anh hôm qua tiếp tục bám lấy tâm trí tôi, rã rời cả người, tôi tắt ngúm điện thoại và xoay người lại với ánh nắng đang cố gắng vén rèm để bừng rọi.

    Cả nhà tôi từ lớn đến bé hôm nay cũng bỏ tôi mà du hí với một chuyến du lịch dài ngày. Chiều ảm đạm len qua cửa kính, rọi vào phòng khách một màu cam nhạt, tôi đứng sững giữa nhà, không gian xung quanh yên ắng quá, gần như chỉ có tiếng thở của bản thân và cái bóng là còn ở lại với tôi. Nó như đang nhìn tôi, làm theo tôi mọi cử động, tôi nhún nhảy trước bức tường, đùa giỡn với cái bóng của mình rồi bật cười lớn. Tiếng cười kéo dài rồi trở thành tiếng nấc khóc lúc nào không hay...

    ...Phải, tôi cô đơn quá! Cô đơn và đáng thương đến mức tự bản thân tìm vui nơi bản thân mình!

    - Uyên ơi, mở cửa đi! Tao mang đồ ăn qua nè! Uyên ơi! Có ở nhà không mà tối thui vậy?

    Tôi nhỏm người dậy, không buồn bật đèn, mở cửa cho "cục nợ của đời tôi" chạy ùa vào nhà, nó chạy loanh quanh, bật sáng từ trên lầu cho đến ngoài sân. Bừng lên rực rỡ ánh đèn điện khiến đôi mắt tôi bị lóa:

    - Bật đèn làm gì thế?

    - Mày tính sống lầm lũi "như con rùa nuôi ở xó cửa" à?

    - Tao có phải là Mị đâu!

    - Ừ, mày không phải, vì mày có tao, đưa tao xem. Lạy! Sốt cao thế! Thuốc men gì chưa?

    - Chưa.

    - Ăn cháo đi. Hôm nay mẹ tao nấu một nồi cháo nấm ngon tuyệt, biết mày thích nấm nên mẹ chừa mày một phần. Còn nóng đấy, tao đi mua thuốc cho mày, con điên, bao nhiêu tuổi rồi mà lo cho bản thân còn không được nữa!

    - Nhã ơi...

    - Gì mày?

    Tôi nhào người chạy đến ôm lấy "cục nợ" đã đi qua mười mấy năm với nhau, nói trong sự kìm nén nước mắt chuẩn bị chực chảy khỏi mắt:

    - Cảm ơn mày.

    Chúng tôi cứ đứng đó, giữa nhà tôi, tôi để mặc sự cứng rắn bản thân mà òa khóc lên trước mặt nó, bàn tay nó cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi hình như, nó cũng khóc.

    Chiếc cub của Nhã rời nhà, nó chạy ù đi, như vũ bão để mua thuốc cho tôi. Tôi nằm trên ghế sofa, người bắt đầu lạnh cóng, trán đầm đìa mồ hôi hột, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và chìm ngay vào giấc ngủ, hay đúng hơn là bắt đầu mê sảng. Trong cơn mê sảng, tôi đã thấy Thành- mối tình đầu của tôi lặng lẽ đưa một nụ hồng vào cánh tay tôi, rồi đột ngột cậu ta giật lại, những chiếc gai ghim vào tay tôi, máu bắt đầu tuôn xuống thành dòng. Nam lại đến, đặt vào tay tôi chiếc khăn tay, thấm lấy từng nỗi đau tôi rồi một ngày, anh ta nằm dài trên giường, âu yếm một cô gái khác trước mắt tôi, đôi mắt khinh khỉnh của cô gái ấy ném vào người tôi, để tôi phải thét lên thật to: " Cút hết đi!"

    - Bình tĩnh! Bình tĩnh! Uyên! Uyên!

    Nhã dùng hết sức bình sinh của nó tát vào má phải tôi một cái điếng người. Tôi choàng mở mắt nhưng không còn chút sức lực vào để ngồi dậy, má phải tê tê vì cái tát của nó khiến tôi nổi điên:

    - Sao mày đánh tao?

    - Mày bị mê sảng, tao phải làm vậy để thức mày dậy!

    - Nhưng mà, sao tao nằm đây?

    Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, không phải là nhà của tôi mà là bệnh viện, lúc này tôi mới cảm nhận được mùi thuốc tẩy trùng tràn vào mũi khiến suýt nữa, tôi bị ngợp thở bởi nó.

    - Mày sốt rất cao tối qua, nên phải nhập viện. Khi tao về thì mày đã tràn trề mồ hôi, gọi kiểu nào cũng không dậy được, mày biết tao hoảng lắm không? May mà còn có...

    Tôi chưa kịp hỏi nó còn có điều gì mà nó ngập ngừng, thì tiếng giày tây đanh gót nện xuống sàn nhà những bước chân thật dài và hối hả. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, anh là con người lúc nào cũng gọn gàng và bóng loáng theo kiểu dân kinh doanh, mà hôm nay, tóc anh không một cọng nào vào nếp, chiếc vest màu xám đã nhàu nát, khuôn mặt hốc sâu, trên tay cầm một túi cháo còn bốc khói nghi ngút.

    - Cảm ơn em, vì đã bình yên...

    Nắng bắt đầu len qua những hàng cây dày chiếu thẳng vào phòng, cánh hoa cúc đỏ ai để trên bậu cửa sổ đang rung rinh vươn mình đón nắng. Trong cái nắng đầu tiên đó, tôi thấy ánh lên trong mắt anh, một cái ánh huyền diệu như giọt sương tinh khôi trên cành lá, một tia sáng cũng đủ làm nó biến thành giọt pha lê lung linh...

    "Cảm ơn anh, vì đã thương em đến nhường này."

    3.

    Nhã lao vào nhà với túi thuốc tây trên tay, đang định đóng cổng thì cứ thấy một người đàn ông bên kia đường, khói tỏa ra trên môi anh ta khiến cô cảm thấy lo sợ. Anh ta cứ nhìm chằm chằm vào trong nhà, không kiêng nể theo kiểu đang theo dõi, anh ta công khai nhìn đăm đăm, thậm chí khi chạm mắt với Nhã, anh ta còn không buồn quay đi chỗ khác. Cô gọi với vào nhà để kêu Uyên mang chìa khóa để khóa cổng:

    - Uyên, mang cái chìa khóa ra đây để tao bấm cổng lại!

    Nhã gọi đến cả xóm đều phải nghe, chỉ riêng Uyên là không một lời hồi đáp. Cô chạy ào vào nhà rồi đột ngột hét toáng lên khi thấy cô bạn thân nằm trên ghế, mồ hôi đầm đìa nhưng mắt nhắm nghiền, luôn miệng lảm nhảm điều gì đó mơ hồ, nhưng gọi mãi chẳng thể mở mắt.

    Bản thân không đủ sức xốc Uyên lên và đưa đi bệnh viện, lúc đó hoảng loạn quá cũng quên việc gọi taxi, chỉ biết lao ra cổng hét lên cầu cứu:

    - Có ai không? Giúp con với! Bạn con bị sốt cao nên bất tỉnh rồi!

    Tiếng đấm vào cổng khiến Nhã giật mình, chùi mắt lem nhem vì đang khóc mới nhìn rõ ra người đàn ông cao ráo mặt vest xám đang ra sức đấm vào cổng và gọi lớn:

    - Mở cửa ra! Uyên làm sao? Mở ra giùm tôi đi!

    Cô răm rắp làm theo. Anh ấy chạy thẳng vào nhà, đặt tay lên trán Uyên rồi ngay lập tức, bế cô ấy lên, khuôn mặt trắng bệch của Uyên áp vào ngực của anh. Ba người họ như bay tức tốc lao tới bệnh viện.

    Anh ta ngồi suốt bên giường của Uyên, cả đêm, mắt không ngừng nhìn nước truyền dịch và máy nhịp tim, lâu lâu đưa tay chạm nhẹ vào trán của Uyên như kiểm tra, như âu yếm, cũng như xót xa hiện lên khuôn mặt...

    ...Thì ra, đây là Kiên, người đàn ông mà suốt thời gian qua, Uyên phải trốn mình không lời hồi đáp...

    Nhã mỉm cười, nhìn vết thương trên tay anh ấy khi đấm vào cổng bị chảy máu mà mừng thầm cho bạn mình. Anh ấy thậm chí còn không biết bản thân bị đau, quên đi tất cả và chỉ thầm cầu nguyện: " Xin Người hãy chở che cho cô ấy, con xin Người." Nhã nhún vai và đi ra ngoài mua chai nước ở máy bán hàng tự động, cô nghĩ thầm:

    "Hừng đông nhất định có nắng."

    Duy Nguyễn

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  7. meoxinh0112

    meoxinh0112 Member

    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu

    HỪNG ĐÔNG NHẤT ĐỊNH CÓ NẮNG



    1.

    Tôi, là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc làm, lông bông với mớ sở thích kì lạ. Tôi là một người kì quái, không thích gì cả, chỉ thích một mình với cô đơn.

    Nhiều mối tình chạy ngang qua đời, để lại một đống lộn xộn trong tim, không buồn dọn dẹp, nhiều lúc một cơn mưa rào ngang qua thành phố, mớ hỗn độn trong tim động đậy, thành những tiếng thở dài sâu cạn...

    hung-dong-nhat-dinh-co-nang

    Mối tình đầu mười tám tuổi, một cậu con trai nhỏ hơn hai, cái long lanh trong đáy mắt của cậu ấy khiến tôi chết chìm một cách tình nguyện. Tôi từng có một mối tình đầu đẹp như pha lê, ngồi sau lưng cậu ấy, cùng nhau dạo phố mỗi ngày tan trường, một nụ hồng cậu ấy giấu trong ngăn bàn của tôi, một cây kẹo mút mỗi giờ giải lao, tất cả những ngọt ngào của cậu vỡ tan thành đắng cay mà không kí ức ngọt ngào nào có thể cứu vãn nổi...

    Cũng là nụ hồng ấy, cũng là cây kẹo ấy, cũng là bờ vai ấy, cậu ấy đem san sẻ cho hai người. Nét thơ ngây trong con bé đột nhiên làm tôi cảm thấy bản thân mình tội lỗi ghê gớm khi biết rằng, cậu ta đến với con bé trước khi ném cho tôi vài lời đường mật cứ ngỡ là chân thành...

    - Em không thể nào một lúc thương yêu cả hai người.

    - Em chọn chị!- cậu ấy quả quyết.

    - Còn Lan thì sao? Có bao giờ em nghĩ cho con bé?

    - Tất cả đều không cần thiết. Em chọn chị!

    Chúng tôi ngồi ở một chiếc ghế đá chơ vơ giữa sân trường, vài cánh hoa phượng rứt khỏi cành, bay ngang khoảng sân chiều muộn rám vàng. Tôi đứng dậy, cột tóc thật cao, rời đi. Những bước chân đau thương giữa những cánh phượng nằm dưới đất, chông chênh, bơ vơ, mười tám đầu đời...

    Mối tình thứ hai cũng dần rơi vào khoảng không lạnh lẽo khi tôi rời khỏi chung cư của anh ấy, đến khi tôi chuẩn bị bước lên taxi, anh ta mới mặc xong quần áo chỉnh tề, để lại cô gái kia ở phòng, hối hả chạy theo, níu lấy cánh tay tôi. Tôi không còn lời nào để nói cùng anh nữa, vùng nhẹ cánh tay, Người bỗng chốc rời xa người, hoàng hôn bỗng chốc buông một màu vàng ám ảnh, tôi rất muốn khóc, gào thật to cho thỏa những đau đớn trong lòng. Nhưng không hiểu sao chỉ cười nhạt nhòa vài cái, rồi hững hờ bước đi, ánh nắng bắt đầu lùi về sau những tòa nhà cao tầng, khuất dưới sự xa hoa ấy, là một cô gái bé nhỏ sắp ngã khuỵa...

    Hai mươi hai, tuổi đời quá ít, nhưng nỗi đau đã chất thành đống, đến nỗi sợ phải nhìn lại những thứ sau lưng mình, vì ở đó chỉ đong đầy nước mắt và những tổn thương...

    Lửng lơ giữa Facebook, một dòng status của ai treo hững hờ:

    "Ngày mai, nhất định có nắng."

    Tôi đóng laptop, trời đã tối hẳn, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngắm nhìn con mèo đang vờn những cánh hoa bên cửa sổ, thỉnh thoảng, nó nhảy xuống chiếc ghế đơn gần đó, cuộn tròn người lười biếng ngáp dài...

    Bình yên giữa dòng người hối hả hôm nay, là lúc lòng của tôi không có chút vướng bận, tựa người vào ghế êm ái, qua cánh cửa sổ bằng kính nhập nhòe, ánh đèn thành phố choáng ngợp, dòng người qua lại hối hả vô cùng. Ranh giới giữa tôi và thành phố là cánh cửa kính, bên ngoài là sự nhộn nhịp vốn có của Sài Gòn, còn ở đây, chỉ có tôi ngồi co ro để mặc cô đơn ra sức bao trùm...

    ...Ấy vậy mà thật yên bình...

    - Này em, cho anh hỏi, anh có thể xem bức tranh em vẽ?

    Tôi ngơ ngác ngẩng lên, từ cái nhìn đầu tiên ấy, mà bản thân tôi đã tự đánh mất sự bình yên lặng lẽ, thú vui đắm chìm trong ảo giác cô đơn của bản thân.

    Anh- từng ôm giấc mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng vì là con trai duy nhất, gia đình phản đối quyết liệt và ép anh phải kinh doanh theo gia đình. Vậy là, hôm nay, thấy tôi mải mê vẽ con mèo lười trên ghế ấm áp buổi chiều tràn nắng, anh ngồi đó, phía cuối quán, đóng laptop cùng những doanh số điên đầu, bình thản ngắm nhìn tôi loay hoay với mớ bút chì đủ màu, bàn tay lem luốc những màu mực vương vãi, mỉm cười nhè nhẹ.

    Mà anh nào đâu biết, trái tim tôi cũng lem luốc đủ vết thương lớn nhỏ, cũng vì vậy, mà khi anh đưa bàn tay của mình để đỡ tôi dậy, tôi đã quay mặt đi, khập khễnh rời khỏi...

    Đã có một người đàn ông đậu xe dưới cổng nhà tôi đến tận gần sáng, chỉ vì một câu nói: " Đừng theo em nữa." Tôi thấy nhói lòng khi thấy khuôn mặt anh thẫn thờ, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại sợ cái vùng vẫy, ương bướng của tôi làm cả hai thêm mệt nhoài...

    Đáng lẽ ra, tôi không nên để quên bức tranh con mèo lười ấy lại quán, để anh phải đuổi theo tôi để đưa lại, đáng lẽ, tôi không nên cười với anh mỗi khi anh "vô tình" ghé quán quen của tôi. Khoảng cách bàn anh chọn mỗi lúc một gần nơi tôi thường ngồi, những câu chuyện lửng lơ về chuyện vẽ vời, rồi xa hơn, là cuộc sống của cả hai, rồi quá giới hạn là khi tôi chất ngất giữa những cơn mưa phùn mà Sài Gòn khiến tôi nói với anh về hai mối tình, nó đã để lại đủ vết thương lớn nhỏ trong tim mình.

    Và cũng đáng lẽ ra, anh đừng thương một người con gái như tôi...

    ...Điều đó làm tôi cảm thấy, anh giống như đang thương hại tôi hơn.

    - Con nhím xù lông.

    Con bạn thân vứt xuống bên cạnh tôi ngồi một đống lộn xộn từ trà sữa cho đến những món ăn vặt khoái khẩu. Tôi im lặng cầm li trà sữa lắc đều, mùi vị ngọt đắng của chocolate làm não tôi như kéo giãn ra.

    - Đồ con nhím xù lông, xù lông.

    - Thôi im đi.

    - Mày sợ điều gì? Tìm được một người đàn ông tốt, không phải chuyện dễ dàng.

    - Sợ phải bắt đầu.

    Nó cũng đột nhiên im bặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người dựa vào vai, chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài sân thượng, mây đen kéo kín bầu trời không thể nhìn thấy rõ ánh dương, một màu đen mù mịt đến tối lòng.

    Vì có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã biết được sẽ kết thúc. Cánh cửa ấy, đã đóng lại, những dấu chân đã đi qua chưa nguôi ngoai, dù có gõ cửa cũng không thể hồi đáp.

    2.

    Thứ bảy, một ngày thứ bảy không có anh sau khi tôi nói câu nói hững hờ ấy.

    Cũng không có tiếng nhạc rộn rã vang lên trong quán, chỉ còn lại đó là tôi và nhánh hoa cúc trắng đến nát lòng, bản nhạc ũ rũ được bật lên, hòa vào ánh vàng vọt từ một đèn chùm giữa quán. Tôi trút tiếng thở dài, ôm lấy cô đơn, nép người vào chiếc ghế sofa đơn điệu xám nhạt giữa quán, đôi mắt nhắm nghiền để mặc cho cô đơn quấn lấy tôi, đống lộn xộn trong tim lên tiếng, thổn thức dịu dàng tràn qua tim.

    - Mưa nữa rồi, hễ mỗi lần làm mẻ bánh mới lại mưa, vắng khách thì bán cho ai.

    Tiếng than thở của một cô nhân viên cau có bưng một khay bánh nóng hổi từ lò, càu nhàu với một anh pha chế đang loay hoay vẽ trên một ly capuchino. Tôi liếc mắt ra cửa, một màu trắng xóa ôm lấy thành phố. Tôi chuyển chỗ đến một bàn gần sát cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cả Sài Gòn chìm dần vào màn mưa lạnh lẽo, một ngụm trà nóng đến bỏng môi cũng không thể làm tôi cảm thấy ấm áp được...

    "Con có đồng hồ ở đó không?" –Một câu hỏi lạ lùng của mẹ hiện lên điện thoại.

    "Có mẹ. Có chuyện gì ạ?"

    "Xem giùm mẹ mấy giờ rồi để mẹ cất đồ ăn."

    "Con về liền." –Tôi giật mình nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối tự bao giờ.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi ném điện thoại vào một chiếc túi ni lông và lao ra trời mưa, mùi hơi đất và cái lạnh nhập qua bờ vai của tôi một cách nhanh chóng, thoáng rùng mình.

    - Để tôi làm điều này, cho em.

    Một cánh dù bật lên, những giọt mưa chán nản vì không thể đùa nghịch với tôi nữa, chảy thành hàng dài qua những cạnh của chiếc dù màu đen, ánh mắt anh nhìn tôi, vừa ão não, vừa ấm áp, tôi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trong bộ não để diễn tả nó, chỉ biết là, đau lòng đến suýt phát khóc.

    - Không phải vì em xua đuổi tôi, mà ngay cả việc này, tôi cũng không thể làm cho em?

    Chỉ có tiếng mưa rào rào qua dù lấp đi khoảng lặng giữa chúng tôi. Chân chúng tôi bước cùng nhau, tôi cúi đầu, nhìn vào đôi giày bóng loáng của anh đang bị mưa làm cho ướt sũng. Ngẩng vội đầu lên, cánh dù nghiêng hết về phần tôi, còn anh, nửa chiếc suit anh mặc đã ướt nhẹp, lúc ấy tôi mới hốt hoảng:

    - Anh ướt rồi!

    - Mặc kệ, áo này có thể thay ra hoặc ném đi, nhưng tình cảm với em, tôi phải làm sao đây?

    - Xin anh...đừng thương em nữa.

    - Nếu tôi có thể làm như thế, thì không phải phiền muộn như vậy.

    - Dậy!

    Tiếng con bạn hét qua điện thoại làm tôi choàng mình thức dậy qua một cơn mơ sâu, đầu nóng sốt thều thào không nói thành tiếng. Tôi nhắm mắt, câu nói của anh hôm qua tiếp tục bám lấy tâm trí tôi, rã rời cả người, tôi tắt ngúm điện thoại và xoay người lại với ánh nắng đang cố gắng vén rèm để bừng rọi.

    Cả nhà tôi từ lớn đến bé hôm nay cũng bỏ tôi mà du hí với một chuyến du lịch dài ngày. Chiều ảm đạm len qua cửa kính, rọi vào phòng khách một màu cam nhạt, tôi đứng sững giữa nhà, không gian xung quanh yên ắng quá, gần như chỉ có tiếng thở của bản thân và cái bóng là còn ở lại với tôi. Nó như đang nhìn tôi, làm theo tôi mọi cử động, tôi nhún nhảy trước bức tường, đùa giỡn với cái bóng của mình rồi bật cười lớn. Tiếng cười kéo dài rồi trở thành tiếng nấc khóc lúc nào không hay...

    ...Phải, tôi cô đơn quá! Cô đơn và đáng thương đến mức tự bản thân tìm vui nơi bản thân mình!

    - Uyên ơi, mở cửa đi! Tao mang đồ ăn qua nè! Uyên ơi! Có ở nhà không mà tối thui vậy?

    Tôi nhỏm người dậy, không buồn bật đèn, mở cửa cho "cục nợ của đời tôi" chạy ùa vào nhà, nó chạy loanh quanh, bật sáng từ trên lầu cho đến ngoài sân. Bừng lên rực rỡ ánh đèn điện khiến đôi mắt tôi bị lóa:

    - Bật đèn làm gì thế?

    - Mày tính sống lầm lũi "như con rùa nuôi ở xó cửa" à?

    - Tao có phải là Mị đâu!

    - Ừ, mày không phải, vì mày có tao, đưa tao xem. Lạy! Sốt cao thế! Thuốc men gì chưa?

    - Chưa.

    - Ăn cháo đi. Hôm nay mẹ tao nấu một nồi cháo nấm ngon tuyệt, biết mày thích nấm nên mẹ chừa mày một phần. Còn nóng đấy, tao đi mua thuốc cho mày, con điên, bao nhiêu tuổi rồi mà lo cho bản thân còn không được nữa!

    - Nhã ơi...

    - Gì mày?

    Tôi nhào người chạy đến ôm lấy "cục nợ" đã đi qua mười mấy năm với nhau, nói trong sự kìm nén nước mắt chuẩn bị chực chảy khỏi mắt:

    - Cảm ơn mày.

    Chúng tôi cứ đứng đó, giữa nhà tôi, tôi để mặc sự cứng rắn bản thân mà òa khóc lên trước mặt nó, bàn tay nó cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi hình như, nó cũng khóc.

    Chiếc cub của Nhã rời nhà, nó chạy ù đi, như vũ bão để mua thuốc cho tôi. Tôi nằm trên ghế sofa, người bắt đầu lạnh cóng, trán đầm đìa mồ hôi hột, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và chìm ngay vào giấc ngủ, hay đúng hơn là bắt đầu mê sảng. Trong cơn mê sảng, tôi đã thấy Thành- mối tình đầu của tôi lặng lẽ đưa một nụ hồng vào cánh tay tôi, rồi đột ngột cậu ta giật lại, những chiếc gai ghim vào tay tôi, máu bắt đầu tuôn xuống thành dòng. Nam lại đến, đặt vào tay tôi chiếc khăn tay, thấm lấy từng nỗi đau tôi rồi một ngày, anh ta nằm dài trên giường, âu yếm một cô gái khác trước mắt tôi, đôi mắt khinh khỉnh của cô gái ấy ném vào người tôi, để tôi phải thét lên thật to: " Cút hết đi!"

    - Bình tĩnh! Bình tĩnh! Uyên! Uyên!

    Nhã dùng hết sức bình sinh của nó tát vào má phải tôi một cái điếng người. Tôi choàng mở mắt nhưng không còn chút sức lực vào để ngồi dậy, má phải tê tê vì cái tát của nó khiến tôi nổi điên:

    - Sao mày đánh tao?

    - Mày bị mê sảng, tao phải làm vậy để thức mày dậy!

    - Nhưng mà, sao tao nằm đây?

    Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, không phải là nhà của tôi mà là bệnh viện, lúc này tôi mới cảm nhận được mùi thuốc tẩy trùng tràn vào mũi khiến suýt nữa, tôi bị ngợp thở bởi nó.

    - Mày sốt rất cao tối qua, nên phải nhập viện. Khi tao về thì mày đã tràn trề mồ hôi, gọi kiểu nào cũng không dậy được, mày biết tao hoảng lắm không? May mà còn có...

    Tôi chưa kịp hỏi nó còn có điều gì mà nó ngập ngừng, thì tiếng giày tây đanh gót nện xuống sàn nhà những bước chân thật dài và hối hả. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, anh là con người lúc nào cũng gọn gàng và bóng loáng theo kiểu dân kinh doanh, mà hôm nay, tóc anh không một cọng nào vào nếp, chiếc vest màu xám đã nhàu nát, khuôn mặt hốc sâu, trên tay cầm một túi cháo còn bốc khói nghi ngút.

    - Cảm ơn em, vì đã bình yên...

    Nắng bắt đầu len qua những hàng cây dày chiếu thẳng vào phòng, cánh hoa cúc đỏ ai để trên bậu cửa sổ đang rung rinh vươn mình đón nắng. Trong cái nắng đầu tiên đó, tôi thấy ánh lên trong mắt anh, một cái ánh huyền diệu như giọt sương tinh khôi trên cành lá, một tia sáng cũng đủ làm nó biến thành giọt pha lê lung linh...

    "Cảm ơn anh, vì đã thương em đến nhường này."

    3.

    Nhã lao vào nhà với túi thuốc tây trên tay, đang định đóng cổng thì cứ thấy một người đàn ông bên kia đường, khói tỏa ra trên môi anh ta khiến cô cảm thấy lo sợ. Anh ta cứ nhìm chằm chằm vào trong nhà, không kiêng nể theo kiểu đang theo dõi, anh ta công khai nhìn đăm đăm, thậm chí khi chạm mắt với Nhã, anh ta còn không buồn quay đi chỗ khác. Cô gọi với vào nhà để kêu Uyên mang chìa khóa để khóa cổng:

    - Uyên, mang cái chìa khóa ra đây để tao bấm cổng lại!

    Nhã gọi đến cả xóm đều phải nghe, chỉ riêng Uyên là không một lời hồi đáp. Cô chạy ào vào nhà rồi đột ngột hét toáng lên khi thấy cô bạn thân nằm trên ghế, mồ hôi đầm đìa nhưng mắt nhắm nghiền, luôn miệng lảm nhảm điều gì đó mơ hồ, nhưng gọi mãi chẳng thể mở mắt.

    Bản thân không đủ sức xốc Uyên lên và đưa đi bệnh viện, lúc đó hoảng loạn quá cũng quên việc gọi taxi, chỉ biết lao ra cổng hét lên cầu cứu:

    - Có ai không? Giúp con với! Bạn con bị sốt cao nên bất tỉnh rồi!

    Tiếng đấm vào cổng khiến Nhã giật mình, chùi mắt lem nhem vì đang khóc mới nhìn rõ ra người đàn ông cao ráo mặt vest xám đang ra sức đấm vào cổng và gọi lớn:

    - Mở cửa ra! Uyên làm sao? Mở ra giùm tôi đi!

    Cô răm rắp làm theo. Anh ấy chạy thẳng vào nhà, đặt tay lên trán Uyên rồi ngay lập tức, bế cô ấy lên, khuôn mặt trắng bệch của Uyên áp vào ngực của anh. Ba người họ như bay tức tốc lao tới bệnh viện.

    Anh ta ngồi suốt bên giường của Uyên, cả đêm, mắt không ngừng nhìn nước truyền dịch và máy nhịp tim, lâu lâu đưa tay chạm nhẹ vào trán của Uyên như kiểm tra, như âu yếm, cũng như xót xa hiện lên khuôn mặt...

    ...Thì ra, đây là Kiên, người đàn ông mà suốt thời gian qua, Uyên phải trốn mình không lời hồi đáp...

    Nhã mỉm cười, nhìn vết thương trên tay anh ấy khi đấm vào cổng bị chảy máu mà mừng thầm cho bạn mình. Anh ấy thậm chí còn không biết bản thân bị đau, quên đi tất cả và chỉ thầm cầu nguyện: " Xin Người hãy chở che cho cô ấy, con xin Người." Nhã nhún vai và đi ra ngoài mua chai nước ở máy bán hàng tự động, cô nghĩ thầm:

    "Hừng đông nhất định có nắng."

    Duy Nguyễn

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  8. davidnguyen984

    davidnguyen984 Member

    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu

    HỪNG ĐÔNG NHẤT ĐỊNH CÓ NẮNG



    1.

    Tôi, là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc làm, lông bông với mớ sở thích kì lạ. Tôi là một người kì quái, không thích gì cả, chỉ thích một mình với cô đơn.

    Nhiều mối tình chạy ngang qua đời, để lại một đống lộn xộn trong tim, không buồn dọn dẹp, nhiều lúc một cơn mưa rào ngang qua thành phố, mớ hỗn độn trong tim động đậy, thành những tiếng thở dài sâu cạn...

    hung-dong-nhat-dinh-co-nang

    Mối tình đầu mười tám tuổi, một cậu con trai nhỏ hơn hai, cái long lanh trong đáy mắt của cậu ấy khiến tôi chết chìm một cách tình nguyện. Tôi từng có một mối tình đầu đẹp như pha lê, ngồi sau lưng cậu ấy, cùng nhau dạo phố mỗi ngày tan trường, một nụ hồng cậu ấy giấu trong ngăn bàn của tôi, một cây kẹo mút mỗi giờ giải lao, tất cả những ngọt ngào của cậu vỡ tan thành đắng cay mà không kí ức ngọt ngào nào có thể cứu vãn nổi...

    Cũng là nụ hồng ấy, cũng là cây kẹo ấy, cũng là bờ vai ấy, cậu ấy đem san sẻ cho hai người. Nét thơ ngây trong con bé đột nhiên làm tôi cảm thấy bản thân mình tội lỗi ghê gớm khi biết rằng, cậu ta đến với con bé trước khi ném cho tôi vài lời đường mật cứ ngỡ là chân thành...

    - Em không thể nào một lúc thương yêu cả hai người.

    - Em chọn chị!- cậu ấy quả quyết.

    - Còn Lan thì sao? Có bao giờ em nghĩ cho con bé?

    - Tất cả đều không cần thiết. Em chọn chị!

    Chúng tôi ngồi ở một chiếc ghế đá chơ vơ giữa sân trường, vài cánh hoa phượng rứt khỏi cành, bay ngang khoảng sân chiều muộn rám vàng. Tôi đứng dậy, cột tóc thật cao, rời đi. Những bước chân đau thương giữa những cánh phượng nằm dưới đất, chông chênh, bơ vơ, mười tám đầu đời...

    Mối tình thứ hai cũng dần rơi vào khoảng không lạnh lẽo khi tôi rời khỏi chung cư của anh ấy, đến khi tôi chuẩn bị bước lên taxi, anh ta mới mặc xong quần áo chỉnh tề, để lại cô gái kia ở phòng, hối hả chạy theo, níu lấy cánh tay tôi. Tôi không còn lời nào để nói cùng anh nữa, vùng nhẹ cánh tay, Người bỗng chốc rời xa người, hoàng hôn bỗng chốc buông một màu vàng ám ảnh, tôi rất muốn khóc, gào thật to cho thỏa những đau đớn trong lòng. Nhưng không hiểu sao chỉ cười nhạt nhòa vài cái, rồi hững hờ bước đi, ánh nắng bắt đầu lùi về sau những tòa nhà cao tầng, khuất dưới sự xa hoa ấy, là một cô gái bé nhỏ sắp ngã khuỵa...

    Hai mươi hai, tuổi đời quá ít, nhưng nỗi đau đã chất thành đống, đến nỗi sợ phải nhìn lại những thứ sau lưng mình, vì ở đó chỉ đong đầy nước mắt và những tổn thương...

    Lửng lơ giữa Facebook, một dòng status của ai treo hững hờ:

    "Ngày mai, nhất định có nắng."

    Tôi đóng laptop, trời đã tối hẳn, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngắm nhìn con mèo đang vờn những cánh hoa bên cửa sổ, thỉnh thoảng, nó nhảy xuống chiếc ghế đơn gần đó, cuộn tròn người lười biếng ngáp dài...

    Bình yên giữa dòng người hối hả hôm nay, là lúc lòng của tôi không có chút vướng bận, tựa người vào ghế êm ái, qua cánh cửa sổ bằng kính nhập nhòe, ánh đèn thành phố choáng ngợp, dòng người qua lại hối hả vô cùng. Ranh giới giữa tôi và thành phố là cánh cửa kính, bên ngoài là sự nhộn nhịp vốn có của Sài Gòn, còn ở đây, chỉ có tôi ngồi co ro để mặc cô đơn ra sức bao trùm...

    ...Ấy vậy mà thật yên bình...

    - Này em, cho anh hỏi, anh có thể xem bức tranh em vẽ?

    Tôi ngơ ngác ngẩng lên, từ cái nhìn đầu tiên ấy, mà bản thân tôi đã tự đánh mất sự bình yên lặng lẽ, thú vui đắm chìm trong ảo giác cô đơn của bản thân.

    Anh- từng ôm giấc mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng vì là con trai duy nhất, gia đình phản đối quyết liệt và ép anh phải kinh doanh theo gia đình. Vậy là, hôm nay, thấy tôi mải mê vẽ con mèo lười trên ghế ấm áp buổi chiều tràn nắng, anh ngồi đó, phía cuối quán, đóng laptop cùng những doanh số điên đầu, bình thản ngắm nhìn tôi loay hoay với mớ bút chì đủ màu, bàn tay lem luốc những màu mực vương vãi, mỉm cười nhè nhẹ.

    Mà anh nào đâu biết, trái tim tôi cũng lem luốc đủ vết thương lớn nhỏ, cũng vì vậy, mà khi anh đưa bàn tay của mình để đỡ tôi dậy, tôi đã quay mặt đi, khập khễnh rời khỏi...

    Đã có một người đàn ông đậu xe dưới cổng nhà tôi đến tận gần sáng, chỉ vì một câu nói: " Đừng theo em nữa." Tôi thấy nhói lòng khi thấy khuôn mặt anh thẫn thờ, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại sợ cái vùng vẫy, ương bướng của tôi làm cả hai thêm mệt nhoài...

    Đáng lẽ ra, tôi không nên để quên bức tranh con mèo lười ấy lại quán, để anh phải đuổi theo tôi để đưa lại, đáng lẽ, tôi không nên cười với anh mỗi khi anh "vô tình" ghé quán quen của tôi. Khoảng cách bàn anh chọn mỗi lúc một gần nơi tôi thường ngồi, những câu chuyện lửng lơ về chuyện vẽ vời, rồi xa hơn, là cuộc sống của cả hai, rồi quá giới hạn là khi tôi chất ngất giữa những cơn mưa phùn mà Sài Gòn khiến tôi nói với anh về hai mối tình, nó đã để lại đủ vết thương lớn nhỏ trong tim mình.

    Và cũng đáng lẽ ra, anh đừng thương một người con gái như tôi...

    ...Điều đó làm tôi cảm thấy, anh giống như đang thương hại tôi hơn.

    - Con nhím xù lông.

    Con bạn thân vứt xuống bên cạnh tôi ngồi một đống lộn xộn từ trà sữa cho đến những món ăn vặt khoái khẩu. Tôi im lặng cầm li trà sữa lắc đều, mùi vị ngọt đắng của chocolate làm não tôi như kéo giãn ra.

    - Đồ con nhím xù lông, xù lông.

    - Thôi im đi.

    - Mày sợ điều gì? Tìm được một người đàn ông tốt, không phải chuyện dễ dàng.

    - Sợ phải bắt đầu.

    Nó cũng đột nhiên im bặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người dựa vào vai, chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài sân thượng, mây đen kéo kín bầu trời không thể nhìn thấy rõ ánh dương, một màu đen mù mịt đến tối lòng.

    Vì có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã biết được sẽ kết thúc. Cánh cửa ấy, đã đóng lại, những dấu chân đã đi qua chưa nguôi ngoai, dù có gõ cửa cũng không thể hồi đáp.

    2.

    Thứ bảy, một ngày thứ bảy không có anh sau khi tôi nói câu nói hững hờ ấy.

    Cũng không có tiếng nhạc rộn rã vang lên trong quán, chỉ còn lại đó là tôi và nhánh hoa cúc trắng đến nát lòng, bản nhạc ũ rũ được bật lên, hòa vào ánh vàng vọt từ một đèn chùm giữa quán. Tôi trút tiếng thở dài, ôm lấy cô đơn, nép người vào chiếc ghế sofa đơn điệu xám nhạt giữa quán, đôi mắt nhắm nghiền để mặc cho cô đơn quấn lấy tôi, đống lộn xộn trong tim lên tiếng, thổn thức dịu dàng tràn qua tim.

    - Mưa nữa rồi, hễ mỗi lần làm mẻ bánh mới lại mưa, vắng khách thì bán cho ai.

    Tiếng than thở của một cô nhân viên cau có bưng một khay bánh nóng hổi từ lò, càu nhàu với một anh pha chế đang loay hoay vẽ trên một ly capuchino. Tôi liếc mắt ra cửa, một màu trắng xóa ôm lấy thành phố. Tôi chuyển chỗ đến một bàn gần sát cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cả Sài Gòn chìm dần vào màn mưa lạnh lẽo, một ngụm trà nóng đến bỏng môi cũng không thể làm tôi cảm thấy ấm áp được...

    "Con có đồng hồ ở đó không?" –Một câu hỏi lạ lùng của mẹ hiện lên điện thoại.

    "Có mẹ. Có chuyện gì ạ?"

    "Xem giùm mẹ mấy giờ rồi để mẹ cất đồ ăn."

    "Con về liền." –Tôi giật mình nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối tự bao giờ.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi ném điện thoại vào một chiếc túi ni lông và lao ra trời mưa, mùi hơi đất và cái lạnh nhập qua bờ vai của tôi một cách nhanh chóng, thoáng rùng mình.

    - Để tôi làm điều này, cho em.

    Một cánh dù bật lên, những giọt mưa chán nản vì không thể đùa nghịch với tôi nữa, chảy thành hàng dài qua những cạnh của chiếc dù màu đen, ánh mắt anh nhìn tôi, vừa ão não, vừa ấm áp, tôi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trong bộ não để diễn tả nó, chỉ biết là, đau lòng đến suýt phát khóc.

    - Không phải vì em xua đuổi tôi, mà ngay cả việc này, tôi cũng không thể làm cho em?

    Chỉ có tiếng mưa rào rào qua dù lấp đi khoảng lặng giữa chúng tôi. Chân chúng tôi bước cùng nhau, tôi cúi đầu, nhìn vào đôi giày bóng loáng của anh đang bị mưa làm cho ướt sũng. Ngẩng vội đầu lên, cánh dù nghiêng hết về phần tôi, còn anh, nửa chiếc suit anh mặc đã ướt nhẹp, lúc ấy tôi mới hốt hoảng:

    - Anh ướt rồi!

    - Mặc kệ, áo này có thể thay ra hoặc ném đi, nhưng tình cảm với em, tôi phải làm sao đây?

    - Xin anh...đừng thương em nữa.

    - Nếu tôi có thể làm như thế, thì không phải phiền muộn như vậy.

    - Dậy!

    Tiếng con bạn hét qua điện thoại làm tôi choàng mình thức dậy qua một cơn mơ sâu, đầu nóng sốt thều thào không nói thành tiếng. Tôi nhắm mắt, câu nói của anh hôm qua tiếp tục bám lấy tâm trí tôi, rã rời cả người, tôi tắt ngúm điện thoại và xoay người lại với ánh nắng đang cố gắng vén rèm để bừng rọi.

    Cả nhà tôi từ lớn đến bé hôm nay cũng bỏ tôi mà du hí với một chuyến du lịch dài ngày. Chiều ảm đạm len qua cửa kính, rọi vào phòng khách một màu cam nhạt, tôi đứng sững giữa nhà, không gian xung quanh yên ắng quá, gần như chỉ có tiếng thở của bản thân và cái bóng là còn ở lại với tôi. Nó như đang nhìn tôi, làm theo tôi mọi cử động, tôi nhún nhảy trước bức tường, đùa giỡn với cái bóng của mình rồi bật cười lớn. Tiếng cười kéo dài rồi trở thành tiếng nấc khóc lúc nào không hay...

    ...Phải, tôi cô đơn quá! Cô đơn và đáng thương đến mức tự bản thân tìm vui nơi bản thân mình!

    - Uyên ơi, mở cửa đi! Tao mang đồ ăn qua nè! Uyên ơi! Có ở nhà không mà tối thui vậy?

    Tôi nhỏm người dậy, không buồn bật đèn, mở cửa cho "cục nợ của đời tôi" chạy ùa vào nhà, nó chạy loanh quanh, bật sáng từ trên lầu cho đến ngoài sân. Bừng lên rực rỡ ánh đèn điện khiến đôi mắt tôi bị lóa:

    - Bật đèn làm gì thế?

    - Mày tính sống lầm lũi "như con rùa nuôi ở xó cửa" à?

    - Tao có phải là Mị đâu!

    - Ừ, mày không phải, vì mày có tao, đưa tao xem. Lạy! Sốt cao thế! Thuốc men gì chưa?

    - Chưa.

    - Ăn cháo đi. Hôm nay mẹ tao nấu một nồi cháo nấm ngon tuyệt, biết mày thích nấm nên mẹ chừa mày một phần. Còn nóng đấy, tao đi mua thuốc cho mày, con điên, bao nhiêu tuổi rồi mà lo cho bản thân còn không được nữa!

    - Nhã ơi...

    - Gì mày?

    Tôi nhào người chạy đến ôm lấy "cục nợ" đã đi qua mười mấy năm với nhau, nói trong sự kìm nén nước mắt chuẩn bị chực chảy khỏi mắt:

    - Cảm ơn mày.

    Chúng tôi cứ đứng đó, giữa nhà tôi, tôi để mặc sự cứng rắn bản thân mà òa khóc lên trước mặt nó, bàn tay nó cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi hình như, nó cũng khóc.

    Chiếc cub của Nhã rời nhà, nó chạy ù đi, như vũ bão để mua thuốc cho tôi. Tôi nằm trên ghế sofa, người bắt đầu lạnh cóng, trán đầm đìa mồ hôi hột, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và chìm ngay vào giấc ngủ, hay đúng hơn là bắt đầu mê sảng. Trong cơn mê sảng, tôi đã thấy Thành- mối tình đầu của tôi lặng lẽ đưa một nụ hồng vào cánh tay tôi, rồi đột ngột cậu ta giật lại, những chiếc gai ghim vào tay tôi, máu bắt đầu tuôn xuống thành dòng. Nam lại đến, đặt vào tay tôi chiếc khăn tay, thấm lấy từng nỗi đau tôi rồi một ngày, anh ta nằm dài trên giường, âu yếm một cô gái khác trước mắt tôi, đôi mắt khinh khỉnh của cô gái ấy ném vào người tôi, để tôi phải thét lên thật to: " Cút hết đi!"

    - Bình tĩnh! Bình tĩnh! Uyên! Uyên!

    Nhã dùng hết sức bình sinh của nó tát vào má phải tôi một cái điếng người. Tôi choàng mở mắt nhưng không còn chút sức lực vào để ngồi dậy, má phải tê tê vì cái tát của nó khiến tôi nổi điên:

    - Sao mày đánh tao?

    - Mày bị mê sảng, tao phải làm vậy để thức mày dậy!

    - Nhưng mà, sao tao nằm đây?

    Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, không phải là nhà của tôi mà là bệnh viện, lúc này tôi mới cảm nhận được mùi thuốc tẩy trùng tràn vào mũi khiến suýt nữa, tôi bị ngợp thở bởi nó.

    - Mày sốt rất cao tối qua, nên phải nhập viện. Khi tao về thì mày đã tràn trề mồ hôi, gọi kiểu nào cũng không dậy được, mày biết tao hoảng lắm không? May mà còn có...

    Tôi chưa kịp hỏi nó còn có điều gì mà nó ngập ngừng, thì tiếng giày tây đanh gót nện xuống sàn nhà những bước chân thật dài và hối hả. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, anh là con người lúc nào cũng gọn gàng và bóng loáng theo kiểu dân kinh doanh, mà hôm nay, tóc anh không một cọng nào vào nếp, chiếc vest màu xám đã nhàu nát, khuôn mặt hốc sâu, trên tay cầm một túi cháo còn bốc khói nghi ngút.

    - Cảm ơn em, vì đã bình yên...

    Nắng bắt đầu len qua những hàng cây dày chiếu thẳng vào phòng, cánh hoa cúc đỏ ai để trên bậu cửa sổ đang rung rinh vươn mình đón nắng. Trong cái nắng đầu tiên đó, tôi thấy ánh lên trong mắt anh, một cái ánh huyền diệu như giọt sương tinh khôi trên cành lá, một tia sáng cũng đủ làm nó biến thành giọt pha lê lung linh...

    "Cảm ơn anh, vì đã thương em đến nhường này."

    3.

    Nhã lao vào nhà với túi thuốc tây trên tay, đang định đóng cổng thì cứ thấy một người đàn ông bên kia đường, khói tỏa ra trên môi anh ta khiến cô cảm thấy lo sợ. Anh ta cứ nhìm chằm chằm vào trong nhà, không kiêng nể theo kiểu đang theo dõi, anh ta công khai nhìn đăm đăm, thậm chí khi chạm mắt với Nhã, anh ta còn không buồn quay đi chỗ khác. Cô gọi với vào nhà để kêu Uyên mang chìa khóa để khóa cổng:

    - Uyên, mang cái chìa khóa ra đây để tao bấm cổng lại!

    Nhã gọi đến cả xóm đều phải nghe, chỉ riêng Uyên là không một lời hồi đáp. Cô chạy ào vào nhà rồi đột ngột hét toáng lên khi thấy cô bạn thân nằm trên ghế, mồ hôi đầm đìa nhưng mắt nhắm nghiền, luôn miệng lảm nhảm điều gì đó mơ hồ, nhưng gọi mãi chẳng thể mở mắt.

    Bản thân không đủ sức xốc Uyên lên và đưa đi bệnh viện, lúc đó hoảng loạn quá cũng quên việc gọi taxi, chỉ biết lao ra cổng hét lên cầu cứu:

    - Có ai không? Giúp con với! Bạn con bị sốt cao nên bất tỉnh rồi!

    Tiếng đấm vào cổng khiến Nhã giật mình, chùi mắt lem nhem vì đang khóc mới nhìn rõ ra người đàn ông cao ráo mặt vest xám đang ra sức đấm vào cổng và gọi lớn:

    - Mở cửa ra! Uyên làm sao? Mở ra giùm tôi đi!

    Cô răm rắp làm theo. Anh ấy chạy thẳng vào nhà, đặt tay lên trán Uyên rồi ngay lập tức, bế cô ấy lên, khuôn mặt trắng bệch của Uyên áp vào ngực của anh. Ba người họ như bay tức tốc lao tới bệnh viện.

    Anh ta ngồi suốt bên giường của Uyên, cả đêm, mắt không ngừng nhìn nước truyền dịch và máy nhịp tim, lâu lâu đưa tay chạm nhẹ vào trán của Uyên như kiểm tra, như âu yếm, cũng như xót xa hiện lên khuôn mặt...

    ...Thì ra, đây là Kiên, người đàn ông mà suốt thời gian qua, Uyên phải trốn mình không lời hồi đáp...

    Nhã mỉm cười, nhìn vết thương trên tay anh ấy khi đấm vào cổng bị chảy máu mà mừng thầm cho bạn mình. Anh ấy thậm chí còn không biết bản thân bị đau, quên đi tất cả và chỉ thầm cầu nguyện: " Xin Người hãy chở che cho cô ấy, con xin Người." Nhã nhún vai và đi ra ngoài mua chai nước ở máy bán hàng tự động, cô nghĩ thầm:

    "Hừng đông nhất định có nắng."

    Duy Nguyễn

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  9. duyenphan121319

    duyenphan121319 Member

    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    Truyện tình yêu

    HỪNG ĐÔNG NHẤT ĐỊNH CÓ NẮNG



    1.

    Tôi, là một cô gái bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Vừa tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc làm, lông bông với mớ sở thích kì lạ. Tôi là một người kì quái, không thích gì cả, chỉ thích một mình với cô đơn.

    Nhiều mối tình chạy ngang qua đời, để lại một đống lộn xộn trong tim, không buồn dọn dẹp, nhiều lúc một cơn mưa rào ngang qua thành phố, mớ hỗn độn trong tim động đậy, thành những tiếng thở dài sâu cạn...

    hung-dong-nhat-dinh-co-nang

    Mối tình đầu mười tám tuổi, một cậu con trai nhỏ hơn hai, cái long lanh trong đáy mắt của cậu ấy khiến tôi chết chìm một cách tình nguyện. Tôi từng có một mối tình đầu đẹp như pha lê, ngồi sau lưng cậu ấy, cùng nhau dạo phố mỗi ngày tan trường, một nụ hồng cậu ấy giấu trong ngăn bàn của tôi, một cây kẹo mút mỗi giờ giải lao, tất cả những ngọt ngào của cậu vỡ tan thành đắng cay mà không kí ức ngọt ngào nào có thể cứu vãn nổi...

    Cũng là nụ hồng ấy, cũng là cây kẹo ấy, cũng là bờ vai ấy, cậu ấy đem san sẻ cho hai người. Nét thơ ngây trong con bé đột nhiên làm tôi cảm thấy bản thân mình tội lỗi ghê gớm khi biết rằng, cậu ta đến với con bé trước khi ném cho tôi vài lời đường mật cứ ngỡ là chân thành...

    - Em không thể nào một lúc thương yêu cả hai người.

    - Em chọn chị!- cậu ấy quả quyết.

    - Còn Lan thì sao? Có bao giờ em nghĩ cho con bé?

    - Tất cả đều không cần thiết. Em chọn chị!

    Chúng tôi ngồi ở một chiếc ghế đá chơ vơ giữa sân trường, vài cánh hoa phượng rứt khỏi cành, bay ngang khoảng sân chiều muộn rám vàng. Tôi đứng dậy, cột tóc thật cao, rời đi. Những bước chân đau thương giữa những cánh phượng nằm dưới đất, chông chênh, bơ vơ, mười tám đầu đời...

    Mối tình thứ hai cũng dần rơi vào khoảng không lạnh lẽo khi tôi rời khỏi chung cư của anh ấy, đến khi tôi chuẩn bị bước lên taxi, anh ta mới mặc xong quần áo chỉnh tề, để lại cô gái kia ở phòng, hối hả chạy theo, níu lấy cánh tay tôi. Tôi không còn lời nào để nói cùng anh nữa, vùng nhẹ cánh tay, Người bỗng chốc rời xa người, hoàng hôn bỗng chốc buông một màu vàng ám ảnh, tôi rất muốn khóc, gào thật to cho thỏa những đau đớn trong lòng. Nhưng không hiểu sao chỉ cười nhạt nhòa vài cái, rồi hững hờ bước đi, ánh nắng bắt đầu lùi về sau những tòa nhà cao tầng, khuất dưới sự xa hoa ấy, là một cô gái bé nhỏ sắp ngã khuỵa...

    Hai mươi hai, tuổi đời quá ít, nhưng nỗi đau đã chất thành đống, đến nỗi sợ phải nhìn lại những thứ sau lưng mình, vì ở đó chỉ đong đầy nước mắt và những tổn thương...

    Lửng lơ giữa Facebook, một dòng status của ai treo hững hờ:

    "Ngày mai, nhất định có nắng."

    Tôi đóng laptop, trời đã tối hẳn, hớp ngụm trà lạnh ngắt, ngắm nhìn con mèo đang vờn những cánh hoa bên cửa sổ, thỉnh thoảng, nó nhảy xuống chiếc ghế đơn gần đó, cuộn tròn người lười biếng ngáp dài...

    Bình yên giữa dòng người hối hả hôm nay, là lúc lòng của tôi không có chút vướng bận, tựa người vào ghế êm ái, qua cánh cửa sổ bằng kính nhập nhòe, ánh đèn thành phố choáng ngợp, dòng người qua lại hối hả vô cùng. Ranh giới giữa tôi và thành phố là cánh cửa kính, bên ngoài là sự nhộn nhịp vốn có của Sài Gòn, còn ở đây, chỉ có tôi ngồi co ro để mặc cô đơn ra sức bao trùm...

    ...Ấy vậy mà thật yên bình...

    - Này em, cho anh hỏi, anh có thể xem bức tranh em vẽ?

    Tôi ngơ ngác ngẩng lên, từ cái nhìn đầu tiên ấy, mà bản thân tôi đã tự đánh mất sự bình yên lặng lẽ, thú vui đắm chìm trong ảo giác cô đơn của bản thân.

    Anh- từng ôm giấc mơ trở thành một họa sĩ. Nhưng vì là con trai duy nhất, gia đình phản đối quyết liệt và ép anh phải kinh doanh theo gia đình. Vậy là, hôm nay, thấy tôi mải mê vẽ con mèo lười trên ghế ấm áp buổi chiều tràn nắng, anh ngồi đó, phía cuối quán, đóng laptop cùng những doanh số điên đầu, bình thản ngắm nhìn tôi loay hoay với mớ bút chì đủ màu, bàn tay lem luốc những màu mực vương vãi, mỉm cười nhè nhẹ.

    Mà anh nào đâu biết, trái tim tôi cũng lem luốc đủ vết thương lớn nhỏ, cũng vì vậy, mà khi anh đưa bàn tay của mình để đỡ tôi dậy, tôi đã quay mặt đi, khập khễnh rời khỏi...

    Đã có một người đàn ông đậu xe dưới cổng nhà tôi đến tận gần sáng, chỉ vì một câu nói: " Đừng theo em nữa." Tôi thấy nhói lòng khi thấy khuôn mặt anh thẫn thờ, bàn tay đưa ra muốn nắm lấy tay tôi, nhưng lại sợ cái vùng vẫy, ương bướng của tôi làm cả hai thêm mệt nhoài...

    Đáng lẽ ra, tôi không nên để quên bức tranh con mèo lười ấy lại quán, để anh phải đuổi theo tôi để đưa lại, đáng lẽ, tôi không nên cười với anh mỗi khi anh "vô tình" ghé quán quen của tôi. Khoảng cách bàn anh chọn mỗi lúc một gần nơi tôi thường ngồi, những câu chuyện lửng lơ về chuyện vẽ vời, rồi xa hơn, là cuộc sống của cả hai, rồi quá giới hạn là khi tôi chất ngất giữa những cơn mưa phùn mà Sài Gòn khiến tôi nói với anh về hai mối tình, nó đã để lại đủ vết thương lớn nhỏ trong tim mình.

    Và cũng đáng lẽ ra, anh đừng thương một người con gái như tôi...

    ...Điều đó làm tôi cảm thấy, anh giống như đang thương hại tôi hơn.

    - Con nhím xù lông.

    Con bạn thân vứt xuống bên cạnh tôi ngồi một đống lộn xộn từ trà sữa cho đến những món ăn vặt khoái khẩu. Tôi im lặng cầm li trà sữa lắc đều, mùi vị ngọt đắng của chocolate làm não tôi như kéo giãn ra.

    - Đồ con nhím xù lông, xù lông.

    - Thôi im đi.

    - Mày sợ điều gì? Tìm được một người đàn ông tốt, không phải chuyện dễ dàng.

    - Sợ phải bắt đầu.

    Nó cũng đột nhiên im bặt, ngồi xuống bên cạnh tôi, ngả người dựa vào vai, chúng tôi nhìn vào khoảng không ngoài sân thượng, mây đen kéo kín bầu trời không thể nhìn thấy rõ ánh dương, một màu đen mù mịt đến tối lòng.

    Vì có những chuyện, ngay từ lúc bắt đầu, đã biết được sẽ kết thúc. Cánh cửa ấy, đã đóng lại, những dấu chân đã đi qua chưa nguôi ngoai, dù có gõ cửa cũng không thể hồi đáp.

    2.

    Thứ bảy, một ngày thứ bảy không có anh sau khi tôi nói câu nói hững hờ ấy.

    Cũng không có tiếng nhạc rộn rã vang lên trong quán, chỉ còn lại đó là tôi và nhánh hoa cúc trắng đến nát lòng, bản nhạc ũ rũ được bật lên, hòa vào ánh vàng vọt từ một đèn chùm giữa quán. Tôi trút tiếng thở dài, ôm lấy cô đơn, nép người vào chiếc ghế sofa đơn điệu xám nhạt giữa quán, đôi mắt nhắm nghiền để mặc cho cô đơn quấn lấy tôi, đống lộn xộn trong tim lên tiếng, thổn thức dịu dàng tràn qua tim.

    - Mưa nữa rồi, hễ mỗi lần làm mẻ bánh mới lại mưa, vắng khách thì bán cho ai.

    Tiếng than thở của một cô nhân viên cau có bưng một khay bánh nóng hổi từ lò, càu nhàu với một anh pha chế đang loay hoay vẽ trên một ly capuchino. Tôi liếc mắt ra cửa, một màu trắng xóa ôm lấy thành phố. Tôi chuyển chỗ đến một bàn gần sát cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cả Sài Gòn chìm dần vào màn mưa lạnh lẽo, một ngụm trà nóng đến bỏng môi cũng không thể làm tôi cảm thấy ấm áp được...

    "Con có đồng hồ ở đó không?" –Một câu hỏi lạ lùng của mẹ hiện lên điện thoại.

    "Có mẹ. Có chuyện gì ạ?"

    "Xem giùm mẹ mấy giờ rồi để mẹ cất đồ ăn."

    "Con về liền." –Tôi giật mình nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối tự bao giờ.

    Mưa vẫn không ngớt, tôi ném điện thoại vào một chiếc túi ni lông và lao ra trời mưa, mùi hơi đất và cái lạnh nhập qua bờ vai của tôi một cách nhanh chóng, thoáng rùng mình.

    - Để tôi làm điều này, cho em.

    Một cánh dù bật lên, những giọt mưa chán nản vì không thể đùa nghịch với tôi nữa, chảy thành hàng dài qua những cạnh của chiếc dù màu đen, ánh mắt anh nhìn tôi, vừa ão não, vừa ấm áp, tôi không thể dùng bất kì từ ngữ nào trong bộ não để diễn tả nó, chỉ biết là, đau lòng đến suýt phát khóc.

    - Không phải vì em xua đuổi tôi, mà ngay cả việc này, tôi cũng không thể làm cho em?

    Chỉ có tiếng mưa rào rào qua dù lấp đi khoảng lặng giữa chúng tôi. Chân chúng tôi bước cùng nhau, tôi cúi đầu, nhìn vào đôi giày bóng loáng của anh đang bị mưa làm cho ướt sũng. Ngẩng vội đầu lên, cánh dù nghiêng hết về phần tôi, còn anh, nửa chiếc suit anh mặc đã ướt nhẹp, lúc ấy tôi mới hốt hoảng:

    - Anh ướt rồi!

    - Mặc kệ, áo này có thể thay ra hoặc ném đi, nhưng tình cảm với em, tôi phải làm sao đây?

    - Xin anh...đừng thương em nữa.

    - Nếu tôi có thể làm như thế, thì không phải phiền muộn như vậy.

    - Dậy!

    Tiếng con bạn hét qua điện thoại làm tôi choàng mình thức dậy qua một cơn mơ sâu, đầu nóng sốt thều thào không nói thành tiếng. Tôi nhắm mắt, câu nói của anh hôm qua tiếp tục bám lấy tâm trí tôi, rã rời cả người, tôi tắt ngúm điện thoại và xoay người lại với ánh nắng đang cố gắng vén rèm để bừng rọi.

    Cả nhà tôi từ lớn đến bé hôm nay cũng bỏ tôi mà du hí với một chuyến du lịch dài ngày. Chiều ảm đạm len qua cửa kính, rọi vào phòng khách một màu cam nhạt, tôi đứng sững giữa nhà, không gian xung quanh yên ắng quá, gần như chỉ có tiếng thở của bản thân và cái bóng là còn ở lại với tôi. Nó như đang nhìn tôi, làm theo tôi mọi cử động, tôi nhún nhảy trước bức tường, đùa giỡn với cái bóng của mình rồi bật cười lớn. Tiếng cười kéo dài rồi trở thành tiếng nấc khóc lúc nào không hay...

    ...Phải, tôi cô đơn quá! Cô đơn và đáng thương đến mức tự bản thân tìm vui nơi bản thân mình!

    - Uyên ơi, mở cửa đi! Tao mang đồ ăn qua nè! Uyên ơi! Có ở nhà không mà tối thui vậy?

    Tôi nhỏm người dậy, không buồn bật đèn, mở cửa cho "cục nợ của đời tôi" chạy ùa vào nhà, nó chạy loanh quanh, bật sáng từ trên lầu cho đến ngoài sân. Bừng lên rực rỡ ánh đèn điện khiến đôi mắt tôi bị lóa:

    - Bật đèn làm gì thế?

    - Mày tính sống lầm lũi "như con rùa nuôi ở xó cửa" à?

    - Tao có phải là Mị đâu!

    - Ừ, mày không phải, vì mày có tao, đưa tao xem. Lạy! Sốt cao thế! Thuốc men gì chưa?

    - Chưa.

    - Ăn cháo đi. Hôm nay mẹ tao nấu một nồi cháo nấm ngon tuyệt, biết mày thích nấm nên mẹ chừa mày một phần. Còn nóng đấy, tao đi mua thuốc cho mày, con điên, bao nhiêu tuổi rồi mà lo cho bản thân còn không được nữa!

    - Nhã ơi...

    - Gì mày?

    Tôi nhào người chạy đến ôm lấy "cục nợ" đã đi qua mười mấy năm với nhau, nói trong sự kìm nén nước mắt chuẩn bị chực chảy khỏi mắt:

    - Cảm ơn mày.

    Chúng tôi cứ đứng đó, giữa nhà tôi, tôi để mặc sự cứng rắn bản thân mà òa khóc lên trước mặt nó, bàn tay nó cứ vỗ nhẹ vào lưng tôi, rồi hình như, nó cũng khóc.

    Chiếc cub của Nhã rời nhà, nó chạy ù đi, như vũ bão để mua thuốc cho tôi. Tôi nằm trên ghế sofa, người bắt đầu lạnh cóng, trán đầm đìa mồ hôi hột, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và chìm ngay vào giấc ngủ, hay đúng hơn là bắt đầu mê sảng. Trong cơn mê sảng, tôi đã thấy Thành- mối tình đầu của tôi lặng lẽ đưa một nụ hồng vào cánh tay tôi, rồi đột ngột cậu ta giật lại, những chiếc gai ghim vào tay tôi, máu bắt đầu tuôn xuống thành dòng. Nam lại đến, đặt vào tay tôi chiếc khăn tay, thấm lấy từng nỗi đau tôi rồi một ngày, anh ta nằm dài trên giường, âu yếm một cô gái khác trước mắt tôi, đôi mắt khinh khỉnh của cô gái ấy ném vào người tôi, để tôi phải thét lên thật to: " Cút hết đi!"

    - Bình tĩnh! Bình tĩnh! Uyên! Uyên!

    Nhã dùng hết sức bình sinh của nó tát vào má phải tôi một cái điếng người. Tôi choàng mở mắt nhưng không còn chút sức lực vào để ngồi dậy, má phải tê tê vì cái tát của nó khiến tôi nổi điên:

    - Sao mày đánh tao?

    - Mày bị mê sảng, tao phải làm vậy để thức mày dậy!

    - Nhưng mà, sao tao nằm đây?

    Tôi bàng hoàng nhìn xung quanh, không phải là nhà của tôi mà là bệnh viện, lúc này tôi mới cảm nhận được mùi thuốc tẩy trùng tràn vào mũi khiến suýt nữa, tôi bị ngợp thở bởi nó.

    - Mày sốt rất cao tối qua, nên phải nhập viện. Khi tao về thì mày đã tràn trề mồ hôi, gọi kiểu nào cũng không dậy được, mày biết tao hoảng lắm không? May mà còn có...

    Tôi chưa kịp hỏi nó còn có điều gì mà nó ngập ngừng, thì tiếng giày tây đanh gót nện xuống sàn nhà những bước chân thật dài và hối hả. Anh đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, anh là con người lúc nào cũng gọn gàng và bóng loáng theo kiểu dân kinh doanh, mà hôm nay, tóc anh không một cọng nào vào nếp, chiếc vest màu xám đã nhàu nát, khuôn mặt hốc sâu, trên tay cầm một túi cháo còn bốc khói nghi ngút.

    - Cảm ơn em, vì đã bình yên...

    Nắng bắt đầu len qua những hàng cây dày chiếu thẳng vào phòng, cánh hoa cúc đỏ ai để trên bậu cửa sổ đang rung rinh vươn mình đón nắng. Trong cái nắng đầu tiên đó, tôi thấy ánh lên trong mắt anh, một cái ánh huyền diệu như giọt sương tinh khôi trên cành lá, một tia sáng cũng đủ làm nó biến thành giọt pha lê lung linh...

    "Cảm ơn anh, vì đã thương em đến nhường này."

    3.

    Nhã lao vào nhà với túi thuốc tây trên tay, đang định đóng cổng thì cứ thấy một người đàn ông bên kia đường, khói tỏa ra trên môi anh ta khiến cô cảm thấy lo sợ. Anh ta cứ nhìm chằm chằm vào trong nhà, không kiêng nể theo kiểu đang theo dõi, anh ta công khai nhìn đăm đăm, thậm chí khi chạm mắt với Nhã, anh ta còn không buồn quay đi chỗ khác. Cô gọi với vào nhà để kêu Uyên mang chìa khóa để khóa cổng:

    - Uyên, mang cái chìa khóa ra đây để tao bấm cổng lại!

    Nhã gọi đến cả xóm đều phải nghe, chỉ riêng Uyên là không một lời hồi đáp. Cô chạy ào vào nhà rồi đột ngột hét toáng lên khi thấy cô bạn thân nằm trên ghế, mồ hôi đầm đìa nhưng mắt nhắm nghiền, luôn miệng lảm nhảm điều gì đó mơ hồ, nhưng gọi mãi chẳng thể mở mắt.

    Bản thân không đủ sức xốc Uyên lên và đưa đi bệnh viện, lúc đó hoảng loạn quá cũng quên việc gọi taxi, chỉ biết lao ra cổng hét lên cầu cứu:

    - Có ai không? Giúp con với! Bạn con bị sốt cao nên bất tỉnh rồi!

    Tiếng đấm vào cổng khiến Nhã giật mình, chùi mắt lem nhem vì đang khóc mới nhìn rõ ra người đàn ông cao ráo mặt vest xám đang ra sức đấm vào cổng và gọi lớn:

    - Mở cửa ra! Uyên làm sao? Mở ra giùm tôi đi!

    Cô răm rắp làm theo. Anh ấy chạy thẳng vào nhà, đặt tay lên trán Uyên rồi ngay lập tức, bế cô ấy lên, khuôn mặt trắng bệch của Uyên áp vào ngực của anh. Ba người họ như bay tức tốc lao tới bệnh viện.

    Anh ta ngồi suốt bên giường của Uyên, cả đêm, mắt không ngừng nhìn nước truyền dịch và máy nhịp tim, lâu lâu đưa tay chạm nhẹ vào trán của Uyên như kiểm tra, như âu yếm, cũng như xót xa hiện lên khuôn mặt...

    ...Thì ra, đây là Kiên, người đàn ông mà suốt thời gian qua, Uyên phải trốn mình không lời hồi đáp...

    Nhã mỉm cười, nhìn vết thương trên tay anh ấy khi đấm vào cổng bị chảy máu mà mừng thầm cho bạn mình. Anh ấy thậm chí còn không biết bản thân bị đau, quên đi tất cả và chỉ thầm cầu nguyện: " Xin Người hãy chở che cho cô ấy, con xin Người." Nhã nhún vai và đi ra ngoài mua chai nước ở máy bán hàng tự động, cô nghĩ thầm:

    "Hừng đông nhất định có nắng."

    Duy Nguyễn

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  10. cuongduc077

    cuongduc077 Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
  11. nguynthi

    nguynthi Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
    hay quá
  12. meoxinh0112

    meoxinh0112 Member

    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
  13. cuongduc077

    cuongduc077 Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
  14. nguynthi

    nguynthi Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
  15. meoxinh0112

    meoxinh0112 Member

    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
  16. banbuonbansi1

    banbuonbansi1 Member

    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
  17. duyenphan121319

    duyenphan121319 Member

    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
  18. duyenphan121319

    duyenphan121319 Member

    Bài viết:
    209
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    19 ĐIỀU SẼ GIÚP MỐI QUAN HỆ “YÊU XA” SỐNG SÓT

    [​IMG]

    1. Có đích đến cụ thể

    Những câu hỏi đại loại “mục đích cuối ngày của bọn mình là gì?”, “Khi nào chúng mình sẽ hết phải rơi vào cảnh mỗi người một nơi?”, “Tương lai của bọn mình thế nào?”… cần phải được đưa ra và tìm câu trả lời đích đáng. Đơn giản bởi vì chẳng ai có thể ở xa người yêu của mình cả đời được. Cho nên, thử lên kế hoạch ngay từ bây giờ, bạn nhé!

    2. Thiết lập quy củ

    Cả hai bạn nên rõ ràng với nguyện vọng của mình, biết mình muốn gì. Nhớ, thành thật là trên hết. Nếu bạn không muốn bạn trai mình đi tiệc tùng, hãy cứ nói ra và xem điều này như một “nội quy”, xem cậu ấy sẽ phản ứng thế nào.

    3. Biến “nghịch cảnh” thành cơ hội

    Nếu bạn muốn sống chung với nhau về sau, trước hết hãy học cách sống riêng lẻ. Cho nên, đây sẽ là một kinh nghiệm quý báu cho cuộc sống hai người sau này.

    4. Tạo chủ đề chung cho nhau

    Mua sách cho nhau, cùng xem một show truyền hình, rủ rê nhau nên đi xem một bộ phim nào đó, cùng nghe một thể loại nhạc, đọc tin tức… là những điều bạn vẫn có thể “cùng nhau”, dù ở hai phương trời cách biệt. Điều này sẽ giúp bạn có nhiều đề tài chung để thảo luận với nhau hơn.

    5. Sử dụng ứng dụng tin nhắn

    Điều này là cực kỳ quan trọng, bởi vì nhắn tin là hình thức truyền thống quen thuộc, phổ biến nhất. Bạn nên bắt đầu tìm cho mình một ứng dụng mà theo bạn là phù hợp nhất với phong cách của mình. Cá nhân người viết sử dụng ứng dụng LINE với nhiều “stickers” ngộ nghĩnh.

    6. Nói chuyện với nhau thường xuyên và nói một cách sáng tạo

    Nhớ chào nhau một ngày tốt lành hay chúc ngủ ngon vào buổi tối hàng ngày – đây là điều tối quan trọng. Ngoài ra, bạn cũng cần cập nhật với nhau về những điều đang xảy ra trong đời sống bằng cách chụp ảnh, chơi game, chia sẻ clip, video…

    7. Biết thời gian biểu của nhau

    Việc biết được thời gian người kia bận rộn hay rảnh rỗi sẽ giúp bạn dễ dàng hơn trong việc nhắn tin, gọi điện đúng lúc. Rõ ràng chẳng ai muốn làm phiền người ấy khi đang trong lớp học hay giữa một cuộc họp quan trọng phải không?

    Những sự kiện như kỳ nghỉ, các chuyến công tác, gặp gỡ quan trọng, phỏng vấn… càng đặc biệt cần biết, nhất là khi hai bạn đang sống khác múi giờ nhau!

    8. Làm mọi thứ cùng nhau

    Hãy thử chơi game trực tuyến cùng nhau, xem một bộ phim trên Youtube hay Vimeo cùng lúc, hát và chơi guitar cho nhau nghe qua Skype hay thậm chí là “đi” shopping cùng nhau cũng là một cách hay.

    9. “Theo dõi” hoạt động của người kia trên mạng Xã hội

    Nhấn “like” những hình ảnh mà người kia up lên Facebook hay Instagram, tweet với nhau, tag nhau vào ảnh, chia sẻ thông điệp lên “tường” của nhau sẽ giúp bạn thể hiện tình cảm của mình.

    10. Đặt cho nhau những cái tên thú vị

    Đơn giản vì điều này đáng yêu :)

    11. Thật thà

    Hãy kể với người đó về những nỗi sợ hãi, sự lo lắng, ganh tỵ… tất cả mọi cảm giác mà bạn cảm thấy. Chẳng có bí mật nào được cất giấu mãi mãi và nhớ là bạn không nên một mình đối diện với các vấn đề. Cởi mở và thật thà với nhau sẽ khiến mối quan hệ vững chắc hơn, bạn cũng sẽ nhận được sự trợ giúp khi cần.

    12. Viết thư

    Ở đây, thư vừa có nghĩa là những tấm bưu thiếp trực tuyến, thư điện tử và cả thư tay. Việc gửi quà bằng đường bưu điện hay nhờ chuyển hoa vào ngày sinh nhật, các dịp Valentine… cũng rất thú vị. Nếu không, bạn cũng có thể chủ động mua hàng qua mạng rồi chuyển về địa chỉ nhà người ấy một cách bí mật.

    13. Đi thăm nhau

    Những chuyến thăm nhau là đặc biệt cần thiết cho một mối quan hệ yêu xa. Sau khoảng thời gian chờ đợi, đây chính là giờ phút “huy hoàng” nhất. Cùng bỏ ống heo ngay từ bây giờ thôi, mọi người nhỉ. Còn nếu "táo bạo" hơn thì sao không thử cùng phấn đấu để đoàn tụ bằng cách tìm kiếm cơ hội du học :)?

    14. Tránh nói chuyện quá đà

    Yêu xa không nhất thiết phải là dính chặt lấy nhau hay trải qua 12 tiếng đồng hồ chuyện trò với nhau mỗi ngày. Điều này chẳng chóng thì muộn sẽ khiến bạn cảm thấy mệt mỏi vì “nghĩa vụ tình cảm”. Nhớ nè “càng ít càng nhiều, càng xa càng nhớ”!

    15. Tránh những tình huống “nguy hiểm”

    Nếu bạn đã biết việc đi câu lạc bộ đêm hay “nhậu xỉn” với nhóm bạn sẽ khiến người kia lo lắng thế nào, thì có 2 phương án cho bạn xử sự:

    Không đi
    Nói với đối phương trước khi đi

    Đừng nghĩ đây là một vấn đề nhỏ, bởi nó có thể sẽ đẩy người ấy vào cảm giác họ không thể kiểm soát được vấn đề.

    16. Luôn trong tâm trạng tích cực

    Đúng là không dễ để yêu một người mà phải ở cách người đó hang vạn dặm, nhưng bạn cần giữ cho mình trạng thái tích cực. Thử nghĩ rộng ra, chẳng phải bạn đã quá hạnh phúc khi có được ai đó để yêu và cũng yêu bạn. Từ bây giờ, hãy nên tập hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt, như hạnh phúc vì lá thư bạn gửi “đáp” đúng ngày quan trọng, hạnh phúc vì sức khỏe của người ấy…

    17. Video-call bất cứ khi nào có thể

    Bởi vì chỉ cần nhìn vào mắt nhau và lắng nghe nhau là đủ an tâm là hai bạn đang rất gần nhau.

    18. Cập nhật thông tin về gia đình, bè bạn

    Bởi vì những câu chuyện phím và tin đồn đại luôn là những thứ hay ho để câu chuyện cứ tiếp tục mãi.

    19. Tận hưởng thời gian với chính gia đình, bạn bè của bạn

    Bạn đang một mình không có nghĩa là bạn đơn độc, trừ khi bạn tự chọn cho mình cảm giác cô độc. Thế giới của bạn không chỉ có người yêu, còn đó chính bản thân bạn, bạn bè và cả gia đình kề cạnh. Từ giờ trở đi, bạn có thể đi tập thể dục thường xuyên hơn, tìm đến một sở thích mới, tham gia các show ca nhạc… cho tâm trạng thư thả. Thử xem!

    Ads: Kỹ Thuật Kiểm Soát Quy Trình Nhuộm - http://ndarank.com/tuyendung/k-thut-kim-soat-quy-trinh-nhum
    -----
    http://henhotructiep.com/article/86/dich-vu-xem-mat - "Tặng thêm 01 hồ sơ phù hợp khi ký hợp đồng dịch vụ xem mặt kết hôn" nếu dùng mã ưu đãi "HOA50K"
  19. cuongduc077

    cuongduc077 Member

    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    6
  20. meoxinh0112

    meoxinh0112 Member

    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16

Chia sẻ trang này